Tạ Xu rửa mặt bằng nước của đầm, ánh mắt hướng xuống cổ tay, nơi mà tối hôm qua cô đã dùng vải bọc lại, không để lại dấu vết nào. Sơ Tranh gọi hắn, và Tạ Xu nhanh chóng buông tay áo, đứng dậy bước lại gần.
"Hôm nay đi đâu?" Tạ Xu hỏi. Sơ Tranh chỉ đơn giản nói là muốn đi dạo một chút, và hắn không chất vấn thêm. Vậy là họ bắt đầu đi, nhưng cách đi của Sơ Tranh lại quá tùy tiện, đến mức khiến Tạ Xu đôi khi nghi ngờ liệu cô có ý định gì khác.
"Ngươi muốn giết ta cũng không cần phải làm phiền phức như thế!" Tạ Xu nghiến răng nói, không khỏi bực tức.
Sơ Tranh đứng trên xích sắt, quay lại hỏi: "Ngươi sợ à?"
"Ta sợ cái gì!" Tạ Xu tức giận đáp lại, nhưng khi hắn bước lên xích sắt, lại không dám hạ chân xuống. Nhìn xuống phía dưới, dòng dung nham đang sôi sục, lửa tóe bắn lên, và cơn sóng nhiệt xô vào mặt hắn. Hắn cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
"Sở Ứng Ngữ!" Hắn bỗng cất tiếng, bất ngờ nhận lấy một cơn chấn động, mọi thứ xung quanh như đang rơi xuống. Liền sau đó, hắn cảm thấy một bàn tay kéo mình ra khỏi vùng lửa.
"Cứu ta!" Tạ Xu kêu lên hoảng loạn.
"Đừng sợ." Sơ Tranh ôm lấy hắn, nhảy lên vài cái, đưa hắn trở lại trên mặt đất an toàn. Họ đã thoát khỏi đám nguy hiểm, nhưng Tạ Xu vẫn không khỏi cảm thấy run sợ.
Khi lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn Sơ Tranh, ánh mắt vẫn còn mang theo sự nghi ngờ. "Sao ngươi không sợ?" Hắn thầm nghĩ, nhưng không dám hỏi ra miệng.
Sơ Tranh nhanh chóng quay lại, “Không sao...” nhưng Tạ Xu theo bản năng tránh đi, lòng đầy tâm sự. Cô nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Ngươi sợ à?"
Tạ Xu giữ im lặng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô khiến Sơ Tranh cảm thấy không thoải mái. Cô kéo một miếng vải che mắt hắn lại.
Bên ngoài, Quách Chấn cùng nhóm của hắn đang đứng gần đó, họ có vẻ bị sốc trước việc Sơ Tranh cứu Tạ Xu.
Lúc này, nhóm của Mộ Dung Sách đang chạy trốn, mang theo không khí căng thẳng. Tạ Xu cảm thấy lo lắng, khi nhớ lại buổi sáng đó, Sơ Tranh không có ở đó.
Sơ Tranh không hề nghĩ đến việc ra khỏi bí cảnh mà không có sự chuẩn bị. Cô rất tức giận khi không tìm thấy thẻ người tốt, tự hỏi tại sao mọi thứ lại phức tạp như vậy.
“Chúng ta cần phải xúc tiến nhanh chóng,” cô nói với mình, vừa mệt mỏi vừa không kiên nhẫn, và nhìn lại Thiên Cẩm Thử ở bên cạnh.
"Này, ngươi có biết ta vừa nhìn thấy gì không?" Thiên Cẩm Thử nói, đột nhiên hoạt bát hẳn lên.
"Ngươi tìm ta có việc gì?" Tạ Xu nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta đã thấy Mộ Dung Sách, hắn trông có vẻ rất khổ sở.”
Gương mặt Tạ Xu liền biến sắc, một cuộc rượt đuổi mới lại bắt đầu, nhưng hẳn rằng, điều này sẽ còn nhiều éo le hơn nữa.
Tạ Xu và Sơ Tranh có một cuộc gặp gỡ căng thẳng trong bí cảnh, nơi mà Tạ Xu vừa thoát khỏi một trận nguy hiểm nhờ vào Sơ Tranh. Trong khi Tạ Xu lo lắng về những gì đã xảy ra, Sơ Tranh lại tỏ ra điềm tĩnh nhưng cũng giấu đi nhiều suy nghĩ. Khi họ phát hiện ra Mộ Dung Sách trong tình trạng khó khăn, một cuộc rượt đuổi mới lại bắt đầu, hứa hẹn nhiều rắc rối tiếp theo.
Tạ Xu, một người bình thường không có huyền khí, đang chịu sự khuất nhục khi bị trói và cần sự giúp đỡ từ Sơ Tranh để xử lý vết thương. Mặc dù cảm thấy lạnh và không thoải mái, hắn vẫn chịu đựng sự chăm sóc của cô. Trong khi Thiên Cẩm Thử tự hào khẳng định mình là Thần thú, Tạ Xu bắt đầu hoài nghi về sự trung thành của Sơ Tranh. Những câu hỏi về danh tính và lòng tốt của cô khiến hắn cảm thấy bối rối, nhưng cuối cùng vẫn không thể phủ nhận sự quan tâm mà cô dành cho mình.