Sơ Tranh nhét tay Tạ Xu vào trong áo choàng, ôm lấy hắn đi về phía trước, huyền khí bao bọc hắn, triệt để ngăn cản cỗ lãnh ý kia. Tạ Xu có vẻ trầm tư, ánh mắt hướng ra xa.
5 năm... Diêu Dạ dẫn đường, trong suốt quãng đường này không gặp phải ai, đi khoảng một canh giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy một khu kiến trúc lớn. 【Nhiệm vụ chính tuyến: Trong vòng một canh giờ, tiêu diệt hai mươi cái băng phách tuyết tinh.】 Vương Giả rất hăng hái bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Sơ Tranh nghĩ thầm trong lòng: "Mẹ nó!" và mấy suy nghĩ khác về tình hình hiện tại.
Cảm thấy tình huống không hay, Sơ Tranh ôm Tạ Xu, đầu dựa lên vai hắn, thì thầm: "Muốn hôn ngươi."
Tạ Xu cúi đầu, bất ngờ hôn lên môi Sơ Tranh một cái rồi lập tức rời đi, khóe môi hắn nhếch lên: "Quân cô nương, được chưa?"
Sơ Tranh tức giận: "Ta còn chưa cảm nhận được gì hết!"
Nhận ra rằng mình đã nuông chiều hắn quá lâu, Sơ Tranh quyết định giữ lấy lợi thế, kéo hắn vào một nụ hôn sâu hơn. Tạ Xu không nghe lời, nhưng dưới sự uy hiếp của Sơ Tranh, hắn cắn chặt răng, dần dần buông lỏng.
Tiếng gọi của Diêu Dạ từ phía xa vọng lại: "Quân cô nương, Tạ công tử, các ngươi nhanh lên nha."
Sơ Tranh buông Tạ Xu ra, tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, tháo dỡ tình huống căng thẳng và dắt hắn đi.
Khi Diêu Dạ vào thành, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Trước đây nơi này đông đúc, giờ lại vắng vẻ lạ thường. Diêu Dạ hỏi một người: "Đại ca, người nơi này đâu hết rồi?"
"Đều đến Lăng tướng phủ," người kia trả lời.
Diêu Dạ gãi đầu: "Khụ, lúc trước rơi vào một cái bí cảnh, giờ mới ra ngoài."
Người đó không nghi ngờ, kể thêm chi tiết về một di tích ở Lăng tướng phủ đã thu hút rất nhiều người.
Sau khi hỏi xong, Diêu Dạ không khỏi lo lắng. "Ta phải trở về một chuyến. Nếu có việc cần, thì cầm cái này đến Thẩm gia tìm ta," hắn đưa cho Sơ Tranh một tín vật.
Nhìn Tạ Xu, hắn tiếp tục: "Cần phải bảo mật thân phận của hắn."
Sơ Tranh gật đầu, rồi dẫn Tạ Xu đi đổi xe ngựa. Dùng băng phách tuyết tinh để đổi lấy xe ngựa là rất phung phí, nhưng Sơ Tranh không để ý. Nơi này không lớn, chỉ trong chốc lát, tin tức về việc đổi xe của cô đã lan ra khắp nơi.
Sơ Tranh lại tiêu tốn thêm một số vật phẩm khác, hành động phung phí của cô khiến nhiều người chú ý. Khi trở lại xe, Tạ Xu ngồi bên trong, dưới áo choàng lộ ra vài điểm đỏ rực, trông rất yên tĩnh.
Sơ Tranh hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Về Trọng Tuyết Dạ Nguyệt," Tạ Xu trả lời.
“Được. Nhưng có một điều kiện.” Sơ Tranh nói, khiến tâm trạng Tạ Xu trở nên nặng nề. Hắn do dự một chút, cuối cùng hỏi: "Điều kiện gì?"
"Hôn ta một cái."
Dù cho chuyện này đơn giản, nhưng Tạ Xu vẫn cảm thấy sự chần chừ. Hắn chủ động chồm người qua hôn Sơ Tranh và kéo dài nụ hôn này đến gần năm phút.
Lát sau, một đội ngũ đang di chuyển dừng lại, nam nhân mặc trang phục màu lam báo cáo về tình hình an toàn. Nữ nhân trong xe ra lệnh tìm nơi qua đêm. Họ không thật sự nghĩ rằng sẽ có người sống trong một căn nhà cũ nát ở vùng hoang vu này.
Lý Lương, nam nhân đi đầu, nhẹ nhàng chào hỏi những người trong căn nhà, nhưng khi đề xuất ở nhờ, hắn bị từ chối. Hắn sử dụng sức mạnh Thần Vương của mình nhưng không nhận được sự đồng ý. Suy nghĩ về sự bướng bỉnh của những người bên trong, Lý Lương tìm cách thuyết phục nhưng không thành công.
“Điều này thật khó xử, nhưng chúng ta là người Quân gia,” Lý Lương phải dùng đến lời cuối cùng để bảo vệ nhóm của mình. Hắn không biết rắc rối mà họ sẽ phải đối mặt trong đêm tối này.
Sơ Tranh và Tạ Xu tiếp tục hành trình mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Sau một khoảnh khắc thân mật, họ gặp Diêu Dạ, người đưa tin về tình hình ở Lăng tướng phủ. Khi Sơ Tranh quyết định đổi xe ngựa bằng băng phách tuyết tinh, hành động này nhanh chóng thu hút sự chú ý. Tạ Xu và Sơ Tranh rồi cũng có một nụ hôn kéo dài và sau đó họ gặp phải một nhóm người Quân gia, những người cần tìm chỗ trú nhưng không nhận được sự chấp thuận từ chủ nhà nơi họ dừng lại.
Trong một đại sảnh, Sơ Tranh chứng kiến sự phản bội của nhân viên trên thuyền với Hắc Lục bị trói. Tình huống căng thẳng giữa Sơ Tranh, Tạ Xu và những người khác diễn ra. Hắc Lục cố gắng thương lượng với Sơ Tranh khi Mộ Dung Sách được đưa vào, tạo ra sự bất an. Cuối cùng, Sơ Tranh đưa ra một con đường sống cho Hắc Lục và nhóm của họ chuẩn bị lên đường đến Đông Uyên, nơi ẩn chứa nhiều nguy hiểm và phức tạp.