Tạ Xu tìm đường chết, kết quả là bị Sơ Tranh trói lại. Hắn cố gắng giãy giụa, có chút bất mãn: "Đau! Thả ta ra."
"Không được," Sơ Tranh kiên quyết trả lời, lặp lại hành động buộc chặt cổ tay hắn bằng một mảnh vải.
"Ngươi còn ai bên cạnh?" nàng hỏi.
"Không có," Tạ Xu lỡ miệng đáp.
Sơ Tranh bỗng hôn hắn, khiến Tạ Xu giậm chân chối từ: "Ngươi xem ta là gì? Nam sủng mà ngươi mua được sao?"
Nàng nghi hoặc: "Chàng chẳng lẽ không phải do ta mua được?"
Tạ Xu im lặng, nhận ra sự thật. Không có Sơ Tranh, hắn có thể sẽ không còn tồn tại. Hắn cảm thấy ơn nghĩa với nàng, nhưng lại không dám gây khó dễ cho nàng.
Kể từ khi sụp đổ, hắn không còn là tiểu thiếu gia kiêu ngạo mà chỉ là một phế vật không nơi nương tựa. Hắn cúi đầu, im lặng, tâm trạng sa sút.
Sơ Tranh bực bội mà không biết tại sao, đã hôn hắn nhiều lần, hy vọng khôi phục lại bầu không khí vui tươi. Nhưng lúc này, Tạ Xu chỉ muốn tìm một cảm giác an toàn từ nàng. Hắn không muốn mất đi nàng, như đã mất Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.
"Nàng muốn ta ngoan ngoãn, sau này sẽ không trói ta nữa sao?" Tạ Xu hỏi.
Sơ Tranh gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì ta không biết nàng có kế hoạch trói ta trong tương lai không," hắn tự nhủ. Dẫu có gì đi nữa, hắn sẽ không để bất kỳ ai xuất hiện bên nàng, ngay cả khi phải đánh đổi tính mạng.
Ngoài trời, gió tuyết ngày càng nhiều, Thẩm Kính Vân đang lo lắng đứng chờ bên ngoài. Sơ Tranh lén lút nghe cuộc đối thoại.
Tạ Xu và Đông Uyên giờ đã trở thành một thể, mọi hành động của hắn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Đông Uyên. Nếu Tạ Xu không vui, Đông Uyên sẽ chịu chung số phận.
Thẩm Kính Vân, mệt mỏi, cầu xin: "Tạ công tử, xin ngài dừng lại. Nếu còn tiếp tục, toàn bộ Đông Uyên sẽ bị tuyết bao trùm."
"Ngươi có tư cách gì nói điều đó, khi mà Thẩm gia các ngươi cũng có phần trách nhiệm trong sự sụp đổ của Trọng Tuyết Dạ Nguyệt?" Tạ Xu đối đáp, không thương xót.
"Ta sẵn sàng chịu tội thay cha ta. Nếu Tạ công tử muốn, ta có thể hy sinh cả mạng sống của mình," Thẩm Kính Vân quỳ xuống, lòng cầu khẩn.
"Ta cần cái mạng của ngươi để làm gì? Ngươi có thể làm Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sống lại không?" Tạ Xu lạnh lùng hỏi.
Thẩm Kính Vân chỉ còn biết cam chịu. "Tạ công tử, xin hãy dừng lại. Đừng để tất cả sinh linh của Đông Uyên trở thành Trọng Tuyết Dạ Nguyệt."
Sau một lúc im lặng, Tạ Xu quay đi.
Sơ Tranh tìm thấy hắn ở nơi phế tích cao nhất, nơi hắn ngồi bên bờ nhìn xa xăm, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ vẻ cô đơn. Nàng ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay hắn.
"Không ai có thể ép buộc chàng làm bất cứ điều gì, chàng cứ làm theo ý mình," Sơ Tranh khuyên nhủ.
Hắn lẩm bẩm: "Sơ Tranh, ta không thể dừng lại."
Lời nói của hắn bật ra từ đáy lòng, một điều không thể kiểm soát. Hắn đang làm tổn thương những người vô tội, chính hắn cũng không khác gì Quân gia trước đây.
"Hãy cho ta biết, ta nên làm gì?" Hắn van xin.
"Không sao đâu," Sơ Tranh vỗ về và đứng bên hắn, quyết tâm không rời xa.
Tạ Xu lén nhìn mẹ hắn, Tạ mẫu, đang mơ màng trong trạng thái bán tỉnh bán mê. Bà đau khổ nói: "Nương có lỗi với con, nếu không phải vì nương, con sẽ không thành ra thế này."
Hắn chỉ còn cách nắm chặt tay bà. Trong khoảng khắc cụ thể nào đó, Sơ Tranh cảm thấy bức xúc với tình huống này, nhưng cũng chỉ có thể đứng yên, mặc kệ tình hình.
Dẫu sao, Sơ Tranh đã tính toán để không bị bất kỳ ai ép buộc, và nàng cần phải duy trì tình thế này.
Thẩm Diêu Dạ trở về giữa hoàn cảnh băng tuyết bao trùm. Hắn nhanh chóng đến gần Sơ Tranh và Tạ Xu, với hương vị hoang dã của băng giá trong mắt.
"Chúng ta phải rời khỏi nơi này," hắn nói, cố gắng thuyết phục.
"Vì sao?" Sơ Tranh hỏi.
"Dưới hạ giới, tốc độ băng tuyết có thể chậm lại," hắn giải thích. Hắn không thể chờ đợi thêm, tình hình này không thể giữ lâu hơn nữa.
Tạ Xu bị Sơ Tranh trói lại trong lúc tìm đường chết, hắn cảm thấy ơn nghĩa với nàng nhưng cũng không thể chấp nhận sự thật. Sơ Tranh cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa họ, trong khi Thẩm Kính Vân tận tụy cầu xin hắn dừng lại để bảo vệ Đông Uyên. Tạ Xu cảm thấy cô đơn và đau khổ, đối diện với quá khứ và mẹ mình, trong khi Thẩm Diêu Dạ thúc giục rời khỏi nơi băng tuyết ngày càng gia tăng. Tình huống căng thẳng tạo ra sự bế tắc giữa trách nhiệm và tình cảm.
Trong không gian êm ả của mật thất, Tạ Xu và Sơ Tranh trải qua những khoảnh khắc hài hước và căng thẳng. Khi Tạ Xu tỉnh dậy sau một đêm bất an, anh hỏi Sơ Tranh về tình cảm của cô đối với mình. Sơ Tranh dễ dàng chế nhạo nhưng cũng thể hiện sự quan tâm sâu sắc. Một cuộc trò chuyện đầy sự nghi ngờ diễn ra, khi Tạ Xu lo lắng về sự tồn tại của người khác trong lòng Sơ Tranh. Định kiến và khao khát của họ cùng hòa quyện, tạo nên một bầu không khí ngọt ngào nhưng cũng đầy mâu thuẫn.