Triệu gia bị biến cố này dọa cho cả kinh, không dám lên tiếng, trốn vào góc phòng khách. Tang Mộng muốn xoay người nhưng phát hiện tay chân mình bị trói chặt. Cô không thấy thứ trói buộc, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cổ tay.

Đột nhiên, cô bị kéo dậy, dán lên lan can cầu thang hư hại. Cảm giác bị trói buộc càng lúc càng chặt, nơi cổ tay đỏ ửng, máu chảy xuống tạo thành những vết trên mặt đất. "Sơ Tranh!" Tang Mộng gào lên trong cơn giận dữ.

"Ừ?" Sơ Tranh đáp, ngước nhìn cô với vẻ nghiêm túc. Cô cảm thấy tịch mịch, không ai có thể hiểu nổi nỗi đau của mình. "Rốt cuộc ngươi là ai?" Cô gặng hỏi, không thể tin được sức mạnh của kẻ trước mặt.

"Không phải ngươi vừa gọi tên ta sao? Ngươi dễ quên thế à?" Sơ Tranh đáp lại bằng một giọng điệu lạnh lùng. "Đây là bệnh, cần phải trị," cô nói, nhìn về phía Triệu gia, khiến ông ta run rẩy dưới ánh mắt sắc lạnh. Triệu gia cảm thấy như mình rơi vào địa ngục.

Sơ Tranh không bận tâm đến ông ta, tiến đến cạnh Sở Vụ và buộc một chiếc khăn lụa lên mắt hắn. "Đừng sợ, không sao," cô trấn an. Âm nhạc văng vẳng bên tai Sở Vụ, khiến hắn không nghe thấy gì khác.

"Triệu gia, cho ông một cơ hội," Sơ Tranh nói, ôm lấy Sở Vụ, không cho hắn nhìn hay nghe. "Giúp tôi chặt cánh của cô ta xuống," cô ra lệnh. Nghe đến đó, Triệu gia run rẩy, không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Tang Mộng hét lên, sự hoảng loạn lộ rõ trong giọng nói. "Sơ Tranh, ngươi dám!" Cô ta không thể chấp nhận sự việc này. "Có gì mà không dám, ngươi cũng dám làm điều tương tự với ta," Sơ Tranh lặp lại với sự kiên định.

Trong không gian u ám, đôi cánh màu đen của Tang Mộng bỗng xuất hiện, lông vũ mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự tăm tối. Một cây rìu bất ngờ bay đến và rơi xuống bên cạnh Triệu gia, khiến ông ta hoảng hốt ngã lùi lại. "Tôi cho ông nửa tiếng," giọng Sơ Tranh lạnh lùng vang lên.

Thời gian trôi qua, Triệu gia thấy sợ hãi. Cuối cùng, ông ta cầm rìu, run rẩy đứng dậy. Tang Mộng dùng ánh mắt uy hiếp nhưng không thể so với sức mạnh của Sơ Tranh.

Trong phòng khách hỗn loạn, cánh của Tang Mộng nhuốm máu, nằm giữa nền nhà. Triệu gia hối hận khi nhìn thấy cảnh tượng này. Tang Mộng vẫn bị trói, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đầy oán hận hướng về phía Sơ Tranh.

Khi Sơ Tranh gọi điện thoại cho Lý Dân Hàng, chỉ một địa chỉ đơn giản. Người được Lý Dân Hàng gọi đến nhanh chóng xuất hiện, nhìn thấy Tang Mộng và cánh của cô ta, không khỏi kinh hoàng.

Lý Dân Hàng nhìn xem họ là ai, nhưng qua trang phục, có thể đoán rằng họ đến từ một phòng nghiên cứu nào đó. Sơ Tranh dìu Sở Vụ đi qua Triệu gia và không quên nhắc nhở ông ta về bậc thang, một hành động trái ngược với hình ảnh hung tợn của cô trước đó.

Khi lên xe, Sơ Tranh gỡ khăn lụa trên mắt Sở Vụ xuống và hôn hắn như một cách trấn an. "Có bị dọa đến không?" cô hỏi. Sở Vụ không nhìn thấy hay nghe thấy gì cả. "Em làm gì với bọn họ rồi?" hắn lo lắng.

"Không làm gì cả," Sơ Tranh đáp bằng giọng điệu bình tĩnh. "Về nhà đi." Hai từ "về nhà" khiến trái tim Sở Vụ đập nhanh. Cô cho rằng đó là nhà sao? Hắn muốn hỏi thêm nhưng bị Sơ Tranh ngăn cản.

Sơ Tranh hôn Sở Vụ, làm hắn quên đi mọi lo lắng. Giữa không gian yên tĩnh, những nụ hôn nhẹ nhàng của cô khiến hắn cảm thấy như lạc lỏng trong những đám mây mềm mại. Cảm giác ngọt ngào khiến Sở Vụ không thể cưỡng lại, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của cô.

Tóm tắt chương này:

Trong một không gian u ám, Tang Mộng bị trói và phải đối mặt với Sơ Tranh, người thể hiện sức mạnh đáng sợ. Triệu gia run rẩy khi phải lựa chọn giữa nỗi sợ và sự sống, nhưng sự xuất hiện của cánh màu đen và âm nhạc khiến tình hình trở nên hỗn loạn. Sơ Tranh buộc ông ta phải hành động một cách hoảng loạn. Cuối cùng, Sơ Tranh và Sở Vụ rời đi, dù sự hoảng loạn vẫn hiện hữu trong lòng họ.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh và Sở Vụ bị Triệu gia nhốt trong một biệt thự độc lập, nơi mà Triệu gia đang dự tính sử dụng Sở Vụ làm mồi nhử. Khi khói bao trùm phòng, Tang Mộng xuất hiện với mưu đồ đòi mạng Sơ Tranh. Hai bên xảy ra đối đầu ác liệt, Sơ Tranh thể hiện sức mạnh vượt trội, khiến Tang Mộng ngã xuống cầu thang trong một trận đấu cam go. Tình huống trở nên căng thẳng khi Tang Mộng bị áp đảo và nhận ra sức mạnh thực sự của Sơ Tranh.