Sơ Tranh đối diện với ánh mắt kiêu ngạo của Tuyết Uyên, một Tiểu Hồ Ly với đôi mắt đỏ rực như bảo thạch. Tuyết Uyên tự mãn tuyên bố mình là hung thú từ thời kỳ Hồng Hoang, không gì không biết. Nhưng khi Sơ Tranh nhắc đến cái chết của Vạn Trúc, vẻ kiêu ngạo của Tuyết Uyên bất chợt biến mất. Hắn nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, tỏ ra không vui.

"Ngươi còn đề cập tới Vạn Trúc, ta sẽ..." Tuyết Uyên cắn răng, tựa như muốn đe dọa, "Ta sẽ cắn ngươi!"

Sơ Tranh mỉm cười, sờ đầu hắn và khen ngợi: "Ngươi thật lợi hại." Dù không hề sợ hãi, Sơ Tranh biết rằng hắn sẽ không thực sự làm gì.

"Đừng có lảng sang chuyện khác," Tuyết Uyên bỗng nổi giận. "Tiên Linh Diệp đã tuyệt chủng, ngươi lấy đâu ra?"

Sơ Tranh mơ hồ câu hỏi lại, phân tích rằng gốc Tiên Linh Diệp duy nhất mà nàng có chỉ là một ít từ những nhiệm vụ trước đây. Tuyết Uyên nghi ngờ, và Sơ Tranh khẳng định mình có. Tuyết Uyên hối thúc cô giao cho hắn một chiếc lá, nhưng Sơ Tranh đặt ra điều kiện: "Ngươi phải nghe ta."

Tuyết Uyên không khỏi thấy khó chịu. Hắn chỉ ra những điều mà hắn không muốn làm, như việc không cho phép ai chạm vào đuôi của mình. Sơ Tranh nhắc nhở rằng nếu hắn muốn Tiên Linh Diệp, hắn sẽ phải đồng ý với yêu cầu của cô về việc nghe lời. Mặc dù Tuyết Uyên cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn biết rằng việc tự mình phục hồi sẽ mất rất nhiều thời gian.

Cuối cùng, Sau một lúc suy nghĩ, Tuyết Uyên đồng ý với điều kiện của Sơ Tranh và chấp nhận Tiên Linh Diệp từ tay nàng. Hắn ôm chiếc lá, biểu hiện rất vui mừng khi được ăn.

Khi Ngân Sinh, một đệ tử trẻ tuổi, xuất hiện và ngỏ lời bái sư, Sơ Tranh từ chối thẳng thừng, không muốn nhận thêm đồ đệ. Ngân Sinh bị sự hiện diện của Tuyết Uyên làm cho sợ hãi, thậm chí còn run rẩy khi đối diện với Tiểu Hồ Ly đang đói.

Tuyết Uyên lúc này tự tôn không ngừng nhắc đến việc mình là hung thú và cần phải ăn thịt người, nhưng Sơ Tranh chỉ cười và khẳng định rằng ăn chay sẽ an toàn hơn.

Trong bầu không khí căng thẳng, cuối cùng họ cũng tìm được một chỗ thoải mái để nghỉ ngơi. Tiểu Hồ Ly dựa vào Sơ Tranh, tỏ ra bình yên và đáng yêu, xa rời hình ảnh hung dữ trước đó.

Đêm tới, Tiểu Hồ Ly lặng lẽ gặm Tiên Linh Diệp, nhưng biểu cảm không hề vui vẻ vì vị đắng của lá. Hắn cảm thấy chật vật với tình trạng hiện tại của mình, đổ mọi tội lỗi lên Sơ Tranh. Trong lúc ấy, hắn bất ngờ cắn Sơ Tranh, để thưởng thức vị máu tươi ngọt ngào. Hành động này khiến cho Sơ Tranh không phản ứng, cho phép hắn làm điều mình muốn.

Sau khi uống đủ, Tiểu Hồ Ly tìm được một chỗ thoải mái để nằm, như một con vật nhỏ dựa vào sự ấm áp của Sơ Tranh, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một hung thú. Mọi căng thẳng và mệt mỏi dường như tan biến, chỉ còn lại không gian yên bình giữa hai người.

Tóm tắt chương này:

Tuyết Uyên, một Tiểu Hồ Ly kiêu ngạo, đối diện với Sơ Tranh trong một cuộc tranh luận về Tiên Linh Diệp. Khi cô đề cập đến cái chết của Vạn Trúc, sự tự mãn của hắn tan biến. Tuyết Uyên đồng ý nghe lời Sơ Tranh để nhận chiếc lá Tiên Linh Diệp. Ngân Sinh, một đệ tử trẻ, sợ hãi trước Tuyết Uyên và bị từ chối bái sư. Sau những căng thẳng, Tiểu Hồ Ly tìm thấy sự bình yên bên Sơ Tranh, mặc dù hắn vẫn khó chịu khi ăn Tiên Linh Diệp. Cuối cùng, hắn tự thưởng cho mình bằng một cú cắn nhỏ vào Sơ Tranh, tạo ra không khí yên bình giữa họ.

Tóm tắt chương trước:

Hai nhân vật Sơ Tranh và Tuyết Uyên đang trong cuộc đối thoại gay gắt xoay quanh quá khứ và sức mạnh của Tuyết Uyên, một hung thú cổ đại bị phong ấn. Trong khi Sơ Tranh thể hiện sự tự tin và độc lập, Tuyết Uyên đầy kiêu ngạo nhưng lại dần bộc lộ sự yếu ớt sau khi thoát khỏi sự phong ấn kéo dài hàng vạn năm. Câu chuyện cũng tiết lộ những toan tính của Tịch Lan cùng những thay đổi trong tâm lý của Tuyết Uyên khi phải đối diện với cuộc sống mới. Sơ Tranh không ngần ngại giữ chặt Tuyết Uyên, thể hiện sự quyết tâm không để hắn rời đi, tạo ra những tình huống hài hước và căng thẳng trong mối quan hệ của họ.

Nhân vật xuất hiện:

Sơ TranhTuyết UyênNgân Sinh