Sơ Tranh không muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể nhắc nhở cô rằng nếu không giải quyết con chó điên này, cô sẽ không sống yên ổn. Cô lạnh mặt nói: "Các ngươi hãy rời khỏi đây đi."
Người Thần tộc không hiểu: "Ngươi... muốn làm gì?"
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về phía huyết trì, cánh môi khẽ mở: "Có muốn phong ấn không?"
Người Thần tộc liền rất muốn, nhưng chưa kịp trả lời. Cô nói: "Vậy thì đi đi. Các ngươi đứng đây xem ta phong ấn kiểu gì?"
Người Thần tộc cảm thấy bị chẹn họng. Họ chỉ nghĩ rằng có thể Sơ Tranh biết cách, không ngờ cô lại đáp ứng. Cô nhắc lại: "Các ngươi có đi không? Nếu không, ta sẽ đi."
Một người Thần tộc cáo lỗi, và mọi người buộc phải rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng. "Chúng ta thật sự để nàng và Đỗ Hồi ở cùng một chỗ? Đây chính là Ma tộc thượng cổ!" Họ vừa lo lắng vừa nghi ngờ liệu Sơ Tranh có thể kiểm soát tình hình hay không.
Thần tộc đứng bên ngoài đợi chờ nhưng không thấy Sơ Tranh ra. Khí tức âm trầm quanh họ vẫn chưa biến mất, khiến mọi người cảm thấy khó chịu. Một người Thần tộc không kìm được đã đi vào. Sau một lúc, anh ta quay ra, mặt không mấy khả quan.
"Bên trong không có ai," anh ta nói.
"Ngươi chắc chắn không?" Một người khác hỏi.
"Ừ."
"Vậy Đỗ Hồi đâu?" Người ấy lắc đầu, không thấy Đỗ Hồi và cũng không thấy huyết trì.
Khi mọi người đang thấp thỏm, một người đột nhiên chỉ vào không gian. Khí tức u ám dần dần tan biến, ánh mặt trời chiếu xuống, mang theo chút ấm áp. Họ tìm khắp nơi trên núi nhưng không thấy Sơ Tranh và Tuyết Uyên, cuối cùng chỉ có thể mang Tịch Lan về.
Tịch Lan bị giam lại. Những người Thần tộc cố gắng ép hỏi cô về Thanh Tiêu, nhưng cô im lặng, không có phản ứng gì. Họ không biết động cơ của cô, cũng không rõ Thanh Tiêu ở đâu.
Cô nằm trong tiên lao, sắc mặt tái nhợt, trên người loang lổ vết máu do Thần khí tấn công. Đầu ngón tay cô cào xuống đất, cảm giác như mình không còn là Tịch Lan, mà là một linh hồn tồn tại từ thời kỳ thượng cổ.
Đỗ Hồi là tín ngưỡng của cô, là người mà cô tôn kính. Cô đã theo Đỗ Hồi chinh chiến khắp nơi, nhưng trong mắt hắn, có lẽ cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé có thể hy sinh. Linh hồn Tịch Lan vẫn còn nhưng không đủ mạnh, nên cô đã cắn nuốt linh hồn ấy và chiếm lấy thân thể này.
Thậm chí, cô phát hiện trong thân thể Tịch Lan có sức mạnh của Đỗ Hồi. Với điều này, cô có thể thả Đỗ Hồi ra, và khi đó trong mắt hắn sẽ chỉ có mình cô, trở thành người duy nhất hắn tín nhiệm. Cô đã biết được vị trí phong ấn của Đỗ Hồi, bắt đầu lên kế hoạch nhưng không ngờ mọi việc lại rẽ theo hướng này.
Nghĩ đến việc trước đây bị Đỗ Hồi khống chế, lòng Tịch Lan không khỏi lạnh run. Người cô sùng bái nhất lại không có trong mắt mình, chỉ xem cô như một nhân vật nhỏ bé có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Cô quyết định rằng sẽ không để mọi chuyện kết thúc như vậy.
...
Hổ Vương, một người cao to ngồi trên mặt đất nói chuyện với những tiểu đệ, cảm thấy áp lực gia tăng từ khi Sơ Tranh trở về. Cô yêu cầu hắn phát Tiên Linh Diệp nhiều hơn nữa, khiến hắn lo sợ rằng Thần tộc sẽ tìm đến gây rối.
Một tiểu đệ thì thào điều gì đó bên tai Hổ Vương, nhưng bị hắn quát mắng. Hổ Vương căng thẳng cảnh cáo: "Đại Vương bảo làm gì thì làm, ai dám có ý định khác sẽ tự gánh hậu quả."
Đột nhiên, Sơ Tranh từ trên cao cất tiếng hỏi: "Trông thấy chó của ta không?" Nghe vậy, mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
"Cô nuôi chó khi nào vậy?" Hổ Vương hỏi, thực sự không biết.
"Ngươi không biết Tuyết Uyên phải không?" Cô nói, khiến mặt Hổ Vương biến sắc. Tuyết Uyên không phải hồ ly sao? Cô ba hoa hay sao vậy? Hắn ra lệnh cho tiểu đệ đi tìm, cảm giác lời cô nói tràn đầy uy hiếp.
...
Sơ Tranh đối mặt với sự lo lắng của Người Thần tộc khi họ không tin tưởng vào khả năng của cô để kiểm soát tình hình với Đỗ Hồi. Trong khi đó, Tịch Lan bị giam giữ và cảm thấy bị Đỗ Hồi xem nhẹ, quyết tâm tìm cách chiếm lấy sự tín nhiệm của hắn. Hổ Vương cảm thấy áp lực gia tăng khi Sơ Tranh xuất hiện và yêu cầu hỗ trợ, tạo ra sự nghi ngờ trong hàng ngũ của hắn về sức mạnh của Ma tộc và mối đe dọa từ Sơ Tranh.
Tiểu Hồ Ly đã ngăn cản Đỗ Hồi tấn công Sơ Tranh, trong khi Tuyết Uyên bảo vệ cô. Tuy nhiên, Đỗ Hồi, mặc dù chưa hoàn toàn giải trừ phong ấn, vẫn tìm cách chiếm lấy sức mạnh của Sơ Tranh. Những cuộc đối thoại căng thẳng diễn ra giữa các nhân vật, trong đó Tuyết Uyên không tin tưởng Đỗ Hồi, trong khi Sơ Tranh tỏ ra quyết đoán và mạnh mẽ để chống lại hắn. Cuối cùng, Đỗ Hồi bị đẩy xuống huyết trì, nhưng mối đe dọa vẫn còn hiện hữu khi phong ấn của hắn vẫn chưa hoàn toàn bị phá vỡ.