Sơ Tranh cảm thấy Tuyết Uyên thật sự là "sao chổi", mỗi khi cô gặp xui xẻo thì hắn đều có mặt ở đó. Đêm hôm khuya khoắt, cô không may rơi vào một cái hố. Sự tức giận của cô tội nghiệp đổ dồn lên con chó điên nào đã đào hố này.
"Ha ha ha ha!" Tuyết Uyên bên cạnh cười đến không kiềm chế được, trong khi cô vội vàng đứng dậy, lau sạch bùn đất trên người. Nếu không phải vì hắn, cô đã không phải rơi xuống đây. Hắn ngồi đó mà vẫn cười!
"Đã nói mà, ngươi sẽ gặp xui xẻo." Tuyết Uyên hất cằm lên, lấp lánh dưới ánh trăng. Cô không thể không cảm thấy tay mình ngứa ngáy, muốn đánh hắn. Cuối cùng, cô chỉ nhéo một cái lên mặt hắn, cảm thấy mềm mại như kẹo bông.
Hắn dường như bị hù, ngỡ ngàng không có phản ứng. Khi Sơ Tranh không thỏa mãn nhéo lần thứ ba, Tuyết Uyên mới phản ứng lại, hất tay cô và tức giận nói: "Ngươi dám nhéo bản tôn!"
Mặc kệ, hắn làm gì mà có thể cãi?! Cô chỉ nói: "Không." Tuyết Uyên trợn mắt: "Ngươi vừa nhéo ta mà còn không thừa nhận?"
"Ta không nhéo ngươi," Sơ Tranh thản nhiên đáp, đứng ở mép hố, nhìn xuống Tuyết Uyên đang ngửa đầu lên. "Ta chỉ bóp, không tính nhéo."
Hai người tranh cãi như thế, Tuyết Uyên bắt đầu đuổi theo Sơ Tranh khi cô đi về hướng động.
Cô cảm thấy hắn thật ồn ào, liền nhốt hắn bên ngoài động. Thế giới xung quanh ngay lập tức yên tĩnh lại.
"Tiểu tỷ tỷ, có phải cô quên gì không?" Giọng nói từ Vương Giả vang lên, nhắc nhở cô.
"Không có," Sơ Tranh khẳng định. Cô thậm chí không cảm thấy mình đang quên điều gì, nhưng Vương Giả liền nhấn mạnh rằng người mà cô nhốt ở bên ngoài là thẻ người tốt.
"Cô đang nhốt thẻ người tốt bên ngoài á?!" Vương Giả không thể tin được. Sơ Tranh lại tỏ ra điềm tĩnh: "Nam nữ hữu biệt," coi như không liên quan.
Vương Giả không nói thêm gì.
Ban đêm, trong động, có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Sơ Tranh nằm trên giường đá, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thêm một người. Mùi hương quen thuộc làm cô buông tay, xoay lưng. Mặc kệ.
Nhưng Tuyết Uyên không chịu yên, hắn hít hít bên cổ cô. Sơ Tranh hoảng hốt mở mắt, nhưng trước khi kịp phản ứng đã nghe thấy hắn gọi tên mình.
"Ừm..." Hắn đáp, súc tích những gì cần nói và lại tiếp tục. Cô không khỏi đẩy hắn ra, rồi che cổ ngồi dậy nhìn hắn. Tuyết Uyên ngồi cạnh, cố gắng giữ sự tỉnh táo trong khi miệng vẫn nuốt hương vị máu.
Hai người đối mặt trong bóng tối, Tuyết Uyên lúng túng biện minh: "Ta mới uống hai ngụm."
"Máu trong người ta chỉ có b ст."
"Vậy ta uống một ngụm nhỏ thôi." Hắn rất đói!
Sơ Tranh vẫn thờ ơ. "Khác nhau ở chỗ nào?"
Tuyết Uyên không chống cự mãi, cuối cùng nằm vào lòng cô. Hắn không phản kháng khi bị ôm, thỏa hiệp với cơn đói của bản thân. Cả hai, trong không gian yên tĩnh lại, bắt đầu trải nghiệm một đêm khác thường và ngọt ngào.
Sơ Tranh khéo léo thăm dò cái đuôi của hắn, trong khi Tuyết Uyên không dấu được sự phản ứng. Hắn cảm thấy thân xác mình không bên cạnh và cố gắng gõ lại cái đuôi, rất khác biệt với khi ở thể người.
"Không phải ngươi có chín cái đuôi sao?" Sơ Tranh hỏi, nhận thấy sự thiếu hụt.
Tuyết Uyên sắp khóc, không biết như thế nào để đáp lại cô, nhưng vẫn giữ im lặng. Mọi thứ cứ như vậy trôi đi, chỉ còn lại hơi thở của nhau cùng tiếng tim đập trong đêm tối.
Cuối cùng, không ai có thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra tiếp theo trong thảm kịch không định trước này.
Sơ Tranh và Tuyết Uyên trải qua một đêm đầy căng thẳng và hài hước khi cô trượt chân xuống hố, khiến cả hai tranh cãi về sự xui xẻo. Tuyết Uyên, mà cô cho là 'sao chổi', tự tin khẳng định cô sẽ bị xui xẻo. Sau đó, Sơ Tranh vô tình nhốt Tuyết Uyên bên ngoài động trong khi Vương Giả nhắc nhở cô. Khi đêm đến, Tuyết Uyên lén lút vào bên trong, hòa quyện giữa tình cảm và cơn đói, cả hai trải nghiệm một khoảnh khắc ngọt ngào và bí ẩn giữa tâm trạng hỗn loạn.
Tuyết Uyên gặp Sơ Tranh trong sơn động và hỏi về Đỗ Hồi, nhưng Sơ Tranh phủ nhận mọi nghi vấn. Sau khi Tuyết Uyên ra ngoài, hắn va chạm với Hổ Vương, gây ra hiểu lầm về bản thân mình. Hổ Vương báo tin Lang Vương đến xin lỗi nhưng Tuyết Uyên lại không hề muốn quan tâm. Sơ Tranh giúp Tuyết Uyên khi hắn đói, nhưng lại gặp phải tình huống không ngờ khi Tuyết Uyên có ý định ăn uống máu của cô. Mối quan hệ giữa họ trở nên căng thẳng khi Tuyết Uyên tức giận về thái độ của Sơ Tranh.