Sơ Tranh im lặng suy nghĩ khi lão đại của tổ chức mời cô đi ăn sáng. Có phải đây là một mưu kế nhằm hạ độc cô không? Dù sao, một lão đại cũng không thể làm ra những hành động đáng xấu hổ như vậy. Cô tưởng tượng đến cảnh tượng sau khi từ chối lời mời, đứng trước vô vàn phiền phức, vì vậy đành phải gật đầu.
Khi ra ngoài, mưa vẫn đang rơi. Sơ Tranh bị gió cuốn lấy nước mưa, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững hình tượng của mình. Trong bữa ăn sáng, lão đại chỉ nói vài câu với cô, hoàn toàn không đề cập đến sự kiện xảy ra tối qua. Sơ Tranh cảm thấy nghi ngờ về ý đồ của hắn, nhưng vẫn tự tạo cho mình vẻ mặt lạnh lùng và im lặng hoàn thành bữa sáng.
"Sơ Tranh, tôi không thích đứa trẻ nói dối," lão đại nói khi đưa cô về. Cô đứng nhìn chiếc xe khuất dần trong mưa, lòng cảm thấy tức giận. Ai là đứa trẻ chứ!
Cô nhận được nhiệm vụ: “Trong vòng hai tiếng, tiêu hết hai mươi vạn.” Một nhiệm vụ thật khó nhằn! Cô chỉ muốn yên ổn làm những việc của mình thôi chứ! Không ngờ lại phải đối mặt với sự giám sát.
Khi về đến nhà, Sơ Tranh thấy cửa chung cư bị hỏng, nhân viên quản lý đang liên hệ với người sửa chữa. Cơn giận của cô dâng cao. Tuy gặp trắc trở, nhưng cuối cùng cô cũng về được căn nhà của mình. Nhưng vừa bước vào, cô nhận ra có dấu hiệu của sự xâm phạm. Dù đối phương đã cố gắng làm mọi thứ trở lại như cũ, nhưng cô vẫn phát hiện ra sự khác thường. Phải chăng lão đại đã gọi cô ra ngoài để những người khác lục soát chỗ ở của cô?
Cô thở dài, ngán ngẩm với lão đại của mình. Cô có nhiều việc phải làm hôm nay, bởi nếu không lấy được đồ của mình về, hai kẻ điên Lâm Phong và Lâm Nghiên có thể sẽ lợi dụng cơ hội để thực hiện kế hoạch gì đó.
Trong khi đó, Lâm Phong đã rời khỏi chung cư và gọi điện cho ai đó. Khi nhìn thấy Sơ Tranh đứng bên lề đường, hắn tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra và hỏi: “Sao không gọi điện cho anh?”
Sơ Tranh quay người lại, với bộ đồ da bó sát phác họa đường cong của mình. Thái độ của cô vô cùng lạnh lùng, như một bậc nữ vương.
“Điện thoại của tôi không phải ở chỗ các người sao,” cô đáp, phớt lờ sự lo lắng lộ rõ trên gương mặt hắn.
“Đêm qua lão đại ở đây, không thể nói chuyện với em. Em không giận chứ? Lão đại luôn cần có chứng cứ để làm việc, chuyện này không liên quan đến chúng ta.”
"Không liên quan đến tôi." Cô nhấn mạnh: "Nếu còn liên quan đến anh, thì anh nên tự biết rõ."
Lâm Phong bắt đầu lo lắng khi cô nói những lời này, hắn cảm giác cô đã biết hết mọi chuyện. “Sơ Tranh, em đang nói bậy bạ gì đó?” hắn hỏi.
“Đồ của tôi,” cô nói và giơ tay ra.
“Anh không có đồ của em,” hắn lắp bắp. Nhưng không kịp cho hắn phản ứng, Sơ Tranh đã đá vào nơi nhạy cảm của hắn. Hắn lập tức tái mét mặt, đau đớn đến mức không thể phát ra tiếng.
Cô nắm lấy bả vai hắn, giọng nói lạnh lẽo: “Đồ của tôi.”
Hắn chỉ biết cúi đầu, hít thở dồn dập, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong hoàn cảnh này, không một ai có thể nhẫn nhịn. Sơ Tranh cảm thấy thỏa mãn với phản ứng của hắn nhưng cũng không ở lại lâu. Họ đang ở giữa đường, nơi có nhiều người qua lại.
“Sơ... Sơ Tranh...” Hắn thều thào: “Có phải em có hiểu lầm gì với anh không?”
Cô cảm thấy bất ngờ với sự nhẫn nhịn của hắn, nhưng cũng không trì hoãn thêm. Sơ Tranh kéo hắn vào một góc hẻo lánh để tiếp tục trao đổi.
Sau mười phút, Lâm Phong đã mệt mỏi vật vã trong góc tường, còn Sơ Tranh thì vừa tìm thấy điện thoại của mình từ túi hắn. Cô nghi ngờ hắn đang mưu đồ điều gì xấu xa, vì trong tình huống bình thường, hắn đáng lẽ phải xử lý chuyện này nhanh chóng.
Điện thoại của cô không có nhiều thứ, nhưng nếu có bất kỳ dấu vết nào, cô sẽ rất khó giải thích. Nhìn Lâm Phong đang nằm trên đất, cô không nhịn được mà đạp thêm một cái, khiến hắn hôn mê.
Cô xác nhận đồ của mình đã đủ và không cần lo lắng nữa, Sơ Tranh đi ra khỏi khu vực đó, không còn để tâm đến Lâm Phong nữa.
Trong khi đó, từ một khoảng xa, hai nhân vật đang quan sát màn kịch này. Một trong hai người đẩy xe lăn và nói với người ngồi trên đó rằng: "Cô gái này, ban ngày ban mặt mà dám cướp bóc? Trông thật thú vị. Không dựa vào sắc đẹp để kiếm ăn mà chỉ dựa vào thực lực."
Người trên xe lăn chỉ lạnh lùng quan sát và hỏi, "Nếu em thích bênh vực kẻ yếu như thế, sao lại không ra tay giúp đỡ?"
Câu chuyện vẫn tiếp diễn, trong khi Sơ Tranh đã bỏ xa cả hai người kia.
Sơ Tranh bị lão đại tổ chức triệu tập đi ăn sáng, nhưng trong lòng đầy nghi ngờ về ý đồ của hắn. Cuộc gặp chỉ diễn ra qua loa, lão đại không đề cập đến sự kiện trước đó. Sau khi nhận nhiệm vụ khó khăn, Sơ Tranh trở về nhà và phát hiện ra dấu hiệu bị xâm phạm. Khi gặp Lâm Phong, cô nghi ngờ hắn và không ngần ngại hỏi về đồ của mình. Cuộc đối chất giữa hai người đi đến mức căng thẳng, khi Sơ Tranh tìm lại điện thoại của mình. Trong khi đó, hai nhân vật lạ quan sát từ xa, nhận xét về hành động của cô.
Trong bối cảnh căng thẳng, lão đại lo ngại về sự trung thành của Sơ Tranh và sự gia tăng mối đe dọa từ Lâm Phong và Lâm Nghiên. Sau khi nhận được tin nhắn nghi ngờ từ một số lạ, lão đại quyết định theo dõi chặt chẽ họ. Sơ Tranh trở về căn hộ của mình và phát hiện hai món đồ bất thường liên quan đến vụ việc tối qua. Trong khi đó, Lâm Phong và Lâm Nghiên lo sợ bị phát hiện vì sự xuất hiện bất ngờ của Sơ Tranh tại hiện trường. Cả hai bên đều không yên tâm về mối quan hệ và lòng tin giữa họ.
bữa sángnhiệm vụxâm phạmđiện thoạicướp bócnhiệm vụbữa sángcướp bócđiện thoại