"Còn tám ngày nữa, nếu cô không ăn thì chỉ có thể chết đói." Sơ Tranh nhắc nhở.

"Trên đảo chắc chắn sẽ có thứ khác để ăn." Tô Lê ôm bụng, đầy kỳ vọng.

"Không có." Sơ Tranh phá tan ảo tưởng của cô: "Còn có Huyết tộc, cô có ăn không?"

Tô Lê: "..." Là Huyết tộc mà, cô nói vậy có hợp lý không?

Huyết tộc: "..." Run lẩy bẩy.

Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lùng lướt qua tán cây: "Huyết tộc ăn thịt người, sao con người không thể ăn Huyết tộc? Phải có qua có lại, đúng không?"

Có qua có lại, thành ngữ này dùng như vậy sao?

"Đại nhân, Huyết tộc chúng tôi không ăn thịt người." Một Huyết tộc từ trên cây thò đầu ra, cần phải thanh minh: "Chúng tôi chỉ uống máu."

"Ồ, cũng giống nhau."

"Đại nhân... Giống nhau chỗ nào chứ?"

Sơ Tranh lý luận: "Đều sẽ chết."

"..." Huyết tộc xấu hổ, dù cảm thấy đại nhân không hề có lý lẽ, nhưng cũng không cách nào phản bác.

Tô Lê liếc Huyết tộc: "Huyết tộc sao lại có thể..."

"Cô chưa từng ăn thì sao biết không thể ăn?" Sơ Tranh nói. "Người có thể ăn, sao Huyết tộc lại không? Không thể kỳ thị chủng tộc, vạn vật đều bình đẳng."

Giọng Tô Lê yếu ớt: "Thật sự... có thể chứ?"

Huyết tộc: "..." Làm ơn suy nghĩ một chút về cảm giác của tôi đi!

Huyết tộc sợ rằng Sơ Tranh và Tô Lê thảo luận xong sẽ thật sự muốn ăn mình để thử nghiệm, nhanh chóng rụt vào trong tán cây, không dám lên tiếng nữa.

Tô Lê nhìn một cái, từ từ phun ra một hơi.

Sau khi ác khí phun ra xong... Cô thật đói a!

...

Sơ Tranh chống cằm, nhàm chán nhìn về phía xa.

Đêm tối khiến cô tỉnh táo, hoàn toàn không muốn ngủ.

Cô đổi tư thế, khiến mình ngồi dễ chịu hơn một chút.

Ánh mắt lướt qua rừng cây bên cạnh, thấy một cái bóng trắng đứng ở đó.

"..."

Ôi! Thứ gì vậy!

Sơ Tranh quay đầu nhìn.

Rừng cây đen kịt, đâu có bóng trắng nào.

Quỷ, quỷ phá sao?

Sơ Tranh ôm cánh tay, gọi Huyết tộc trên cây xuống: "Ngươi đi sang bên cạnh nhìn xem."

"Đại nhân, xem cái gì?" Huyết tộc tinh thần phấn chấn.

Làm sao ta biết xem cái gì! Nói không chừng là quỷ phá đó!! Hù chết người!

Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tùy tiện nhìn xem."

Huyết tộc: "..."

Sau khi Huyết tộc rời đi một lúc, Sơ Tranh lại thấy bóng trắng chợt lóe lên.

Sơ Tranh ngồi yên, không nhúc nhích.

Mơ tưởng dẫn dụ ta rời đi!

Một lát sau Huyết tộc quay lại: "Đại nhân, gần đây không có gì."

Sơ Tranh lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, trấn định "ừ" một tiếng.

Bóng trắng kia không tiếp tục xuất hiện nữa.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Tô Lê đã đói gần chết, cắn răng ăn mấy trái cây.

Đến ngày thứ ba trong mười ngày, cô không muốn chết đói ở đây.

Vương bát đản vẫn không phát nhiệm vụ, Sơ Tranh chỉ có thể đi lang thang không có mục đích trên đảo.

Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một tiếng hét thảm.

Theo Huyết tộc nói, trên đảo có không ít Huyết tộc, đều là những Huyết tộc cấp thấp.

Nếu nói Ivy Gerster là nơi nuôi nhốt nhân loại, thì đảo Tử Vong chính là nơi nuôi nhốt Huyết tộc cấp thấp.

Cho nên ở đây mà giẫm phải xương cốt gì đó —— là bình thường.

"Vì sao ngươi lại ở đây?"

"Ta?" Huyết tộc chỉ vào mình: "Ta không nên ở đây sao?"

"Đại đa số Huyết tộc cấp thấp đều rất xấu xí, ngươi không giống." Huyết tộc này có vẻ ngoài ưu nhã hơn, như một Huyết tộc được giáo dưỡng.

"Cho dù ta không giống, nhưng ta cũng thích nơi này hơn." Huyết tộc gãi gãi mái tóc đỏ, cười nói: "Đại nhân, đấu tranh trong Huyết tộc rất tàn khốc."

Những chuyện nguyên chủ gặp phải khiến Sơ Tranh trầm mặc, nói sang chuyện khác: "Đảo Tử Vong còn có gì nữa?"

"Không có gì." Huyết tộc lắc đầu: "Huyết tộc, đồ ăn đều bị vứt bỏ."

Những Huyết tộc tự xưng có huyết thống cao quý sẽ không tới nơi này. Phần lớn Huyết tộc trên đảo Tử Vong đều đang ngủ say. Chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn, thì tỉ lệ sống sót vẫn rất cao... Điều kiện tiên quyết là phải có đồ ăn.

Dĩ nhiên, cũng có một số Huyết tộc không thích ngủ say, như hắn...

"Thi cốt." Tô Lê bên cạnh bổ sung thêm.

Mấy ngày nay cô ấy đã thấy gần hết thi cốt rồi.

Giờ đây cô chỉ muốn ăn gì đó, đói gần chết.

Sơ Tranh nhìn vào chỗ sâu phía rừng cây: "Nói không chừng còn có quỷ."

Tô Lê: "..."

Huyết tộc: "..."

...

Cùng lúc đó, ở một bên khác của đảo Tử Vong.

Thiếu niên áo trắng chân trần đi trong rừng, ống tay áo bị máu thẩm thấu, máu tươi lại nhỏ xuống đầu ngón tay.

Sau lưng hắn có một con Huyết tộc đi theo.

Huyết tộc này chỉ có hình người, sau lưng mọc ra một đôi cánh, khuôn mặt xấu xí, lúc này đang tham lam nhìn thiếu niên phía trước.

Đồ ăn... Thơm quá... Ăn luôn ăn luôn!!

Máu từ đầu ngón tay thiếu niên nhỏ xuống bụi cỏ hai bên.

Huyết tộc ở phía sau liếm hết sạch, trong mắt càng thêm tham lam.

Thiếu niên bò lên một chỗ dốc đứng, rồi trượt xuống.

Phía dưới là xương trắng dày đặc, những đầu lâu khắp nơi, không biết đã có bao nhiêu người chết ở đây.

Huyết tộc đứng ở trên nhìn thiếu niên giẫm lên bạch cốt, ánh mắt liếc qua một cái cây mọc lên giữa đống xương trắng.

Trên cây trụi lủi, chỉ còn lại một vài chiếc lá.

Thiếu niên khẽ nhíu mày, quay người dựa vào cây, ngửa đầu nhìn Huyết tộc.

Trên gương mặt xấu xí của Huyết tộc lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trong miệng chảy ra chất lỏng hôi hám, cực kỳ buồn nôn.

"A..."

Cách đó không xa vang lên một tiếng hét.

Huyết tộc quay đầu nhìn về phía bên kia, móng vuốt sắc bén cào lên mặt đất tạo thành dấu vết hằn sâu.

Gần đây trên đảo có nhiều đồ ăn mới mẻ... nhưng phía trên nói không được lộn xộn.

Đương nhiên, cũng có những Huyết tộc ngủ say không nghe lệnh này, sau khi tỉnh lại thấy đồ ăn đưa đến miệng, sao có thể không ăn chứ.

Huyết tộc không để ý đến tiếng thét bên kia, toàn bộ tâm tư đặt trên người thiếu niên phía dưới.

Huyết tộc ở phía trên chờ đợi, chung quy là không kiên nhẫn nữa, nhảy xuống.

Trong tay áo thiếu niên có một cây đao rơi xuống, hắn gắt gao nắm trong tay.

Huyết tộc lập tức lui lại mấy bước.

Cây đao rất kỳ lạ, trước đó Huyết tộc đã từng thua thiệt nhiều lần.

Ngay lúc hai người giằng co, phía trên có âm thanh truyền đến.

Một nhúm tóc đỏ lộ ra trước, sau đó là một gương mặt em bé.

Huyết tộc thấy hắn, toàn thân căng cứng, đáy mắt tràn đầy kiêng kị.

"Đây không phải địa bàn của ngươi, ngươi đến đây làm gì?!"

Giọng nói của Huyết tộc thô cát khó nghe, mặc dù kiêng kị, nhưng cũng không lùi bước.

"Ngươi đang làm gì thế?" Huyết tộc tóc đỏ nhíu mày hỏi hắn.

"..." Huyết tộc không lên tiếng.

Trên gương mặt em bé của Huyết tộc tóc đỏ hiện lên lúm đồng tiền rõ ràng: "Ta nhớ phía trên truyền lệnh, không được tự tiện động vào nhóm người này, ngươi trái với quy định."

Huyết tộc lập tức hoảng hốt: "Cũng không phải chỉ có mình ta..."

Huyết tộc tóc đỏ chớp mắt: "Nhưng ngươi bị ta bắt gặp, bây giờ phải làm sao?"

"..." Huyết tộc đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "Hắn không ở trong nhóm người kia!"

Cho nên có thể động!

"Ồ?" Lúm đồng tiền trên mặt Huyết tộc tóc đỏ càng rõ hơn.

"Ngươi bớt lo chuyện người khác, cút về địa bàn của ngươi đi!" Huyết tộc gầm nhẹ.

"Tìm được?"

Biểu cảm trên mặt Huyết tộc tóc đỏ chợt tắt, quay lại đẩy bụi cỏ ra: "Đại nhân, có người."

Trong bụi cỏ, một nữ sinh chậm rãi bước ra.

Quần áo màu đen thoải mái, không có trang sức dư thừa, ngũ quan tinh xảo, lại không có bất kỳ biểu cảm nào, khiến cô nhìn qua có chút lạnh lùng, khó tiếp cận.

Thái độ cung kính của Huyết tộc tóc đỏ khiến Huyết tộc ở dưới cảm thấy khó chịu và cảnh giác.

Trên đảo Tử Vong cũng có phân chia địa bàn.

Huyết tộc tóc đỏ này cũng được cho là một nhân vật lớn trên đảo Tử Vong.

Mình có địa bàn, mà giờ lại cung kính với một nữ sinh như vậy... Chẳng lẽ đây là Huyết tộc từ bên kia đến?

Tóm tắt chương này:

Trong một cuộc trò chuyện đầy tranh cãi, Sơ Tranh và Tô Lê thảo luận về việc liệu con người có thể ăn Huyết tộc hay không, với Huyết tộc lo sợ bị ăn thịt. Sự tồn tại của Huyết tộc trên đảo Tử Vong được khám phá, khi một Huyết tộc xấu xí cùng với thiếu niên áo trắng xuất hiện, tạo ra một căng thẳng mới. Cuối cùng, một Huyết tộc tóc đỏ xuất hiện và thể hiện sự tôn kính với một nữ sinh bí ẩn, cho thấy những mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật trên đảo.

Tóm tắt chương trước:

Một nhóm người bị mắc kẹt trong rừng hoang mang vì không có thức ăn và nước. Trong lúc hoảng loạn, Sơ Tranh rời đi và Tô Lê theo sau. Nhóm người tổ chức thành đội nhỏ, nhưng họ phát hiện ra những xác chết và bị tấn công bởi một huyết tộc. Huyết tộc và Sơ Tranh có những tương tác kỳ lạ, khiến Tô Lê vừa sợ hãi vừa bị cuốn vào tình huống căng thẳng. Những trái cây họ tìm được lại làm dấy lên sự lo ngại về nguồn gốc của chúng.