"Thật sự không cần tôi giúp?" Sơ Tranh hỏi, ánh mắt nhìn nơi Huyết tộc đang đứng, cảm giác thật sự không bình thường. Tên Huyết tộc này có vẻ như đang tức giận khi trừng mắt vào cô.
Huyết tộc quát lên: "Ngươi muốn giúp thì giúp đi, đứng trên đó hô hào gì chứ?"
Sơ Tranh chỉ hơi cười, không nói gì. Cô nghĩ đến việc sẽ cho Huyết tộc này một bài học, một cái giá phải trả xứng đáng khi dám động tới cô.
Vào lúc đó, Chức Không bỗng nhảy lên, rút dao từ vỏ, cắm nó vào bả vai của Huyết tộc. Huyết tộc đau đớn, cánh tay bất ngờ hiện ra một đôi cánh và vỗ mạnh về phía Chức Không. Chức Không bị đánh bay, đao rơi ra xa vài mét.
Huyết tộc lập tức lao tới, đá bay thanh đao và nhìn chằm chằm vào Chức Không. Chức Không cố gắng đứng vững, nhưng hơi thở của hắn dồn dập, ánh mắt phản chiếu hình ảnh Huyết tộc đang dần tiến lại gần. Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không muốn chuyện này kết thúc ở đây, bởi vì hắn chưa trả mối thù.
Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, trong lòng cầu xin cô giúp đỡ. Nhưng một khi hắn mở miệng, hắn sẽ phải trả giá thế nào? Nhưng không thể chết như thế, hắn còn có thù chưa trả...
Cuối cùng, sự quyết tâm của hắn mạnh mẽ: "Cứu tôi."
Giọng nói nhẹ nhàng của Sơ Tranh vang lên: "Như anh mong muốn."
Đằng sau Huyết tộc, bỗng nhiên xuất hiện một luồng hàn ý.
Sơ Tranh ném Huyết tộc xuống vách núi, nước biển bên dưới nhanh chóng nuốt chửng hắn. Cô đã giữ lời hứa với Vương Giả, cô là một người tốt.
Sơ Tranh quay lại, nhìn thấy Chức Không đang ngồi trên một tảng đá, xử lý vết thương. Khi thấy cô, hắn chỉ nói một từ: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo," Sơ Tranh đáp.
Ánh mắt Chức Không ngước lên, đối diện với Sơ Tranh. Ánh mắt lạnh lùng của cô khiến hắn cảm thấy có gì đó lạ lẫm. Không giống bất cứ Huyết tộc nào mà hắn từng gặp.
Hắn hỏi: "Cô muốn gì?"
"Cô cứu tôi, tôi phải trả giá bao nhiêu?" Hắn biết rõ rằng phải trả giá rất lớn cho sự giúp đỡ này.
Sơ Tranh nhìn thẳng vào hắn: "Tôi cứu anh chỉ vì tôi muốn làm một người tốt. Anh chỉ cần nghĩ tôi là người tốt." Cô tự nhắc nhở mình phải là một người tốt mỗi ngày.
Chức Không trong lòng có chút bối rối. Hắn không biết sao cô lại khăng khăng như vậy. "Cô cứu tôi một lần..." Hắn không muốn nợ ân tình này.
"Chỉ là một lần thôi." Khuôn mặt Sơ Tranh không chút thay đổi.
Chức Không lẩn tránh ánh mắt của cô, nắm chặt tay, lẩm bẩm: "Tôi chỉ còn chút ít máu trong người, cô có thể uống." Da hắn trắng nõn, với mạch máu có thể dễ dàng nhìn thấy.
Hương thơm của máu bắt đầu lan tỏa trong không khí, và Sơ Tranh không thể nhịn được nữa mà đến gần hắn. Hắn cảm thấy hơi thở lạnh lẽo bên cổ, làm cơ thể hắn căng thẳng.
"Anh rất bẩn," Sơ Tranh nói và lùi lại, nhìn hắn với vẻ bình tĩnh.
Chức Không lập tức cảm thấy xấu hổ. "Tôi đâu có..."
"Để dành đi. Rồi tôi sẽ cứu anh nữa, đến lúc đó hãy tắm rửa sạch sẽ." Ánh mắt của Sơ Tranh có chút trêu ghẹo.
Chức Không cảm thấy mình như một món ăn dự trữ.
Sau đó, có tin tức rằng Huyết tộc sẽ đến đón bọn họ trong mười ngày, và khi thời gian trôi qua, đạn tín hiệu bắn lên, có thuyền đang đậu gần bờ chờ đón nhân loại trở về.
Chức Không đứng bên vách đá, nhìn chiếc thuyền. Sơ Tranh hỏi: "Anh không đi à?"
"Tôi không thể đi cùng các người, lên tàu sẽ bị phát hiện."
"Ở trên đảo không có thức ăn," Sơ Tranh nói. "Anh sẽ chết đói!"
"Tôi..."
"Đi theo tôi đi. Nếu muốn báo thù, thì tốt nhất nên nghe tôi." Họ không thể chỉ đơn giản để người tốt một mình ra đi.
Chức Không nhìn chằm chằm vào cô, một chút kinh ngạc hiện lên. "Cô... sao cô biết..."
"Chỉ đơn giản là tôi biết."
"..." Sự nghi ngờ trong ánh mắt của hắn hiện rõ.
"Anh có muốn báo thù không?" Sơ Tranh hỏi thẳng thắn.
"Nhưng cô có thể giúp tôi?"
"Cô có thể giúp chuyện anh muốn làm." Mục tiêu của cô cần phải thực hiện.
Chức Không không muốn tin tưởng cô, nhưng lại gật đầu.
Khi màn đêm buông xuống, Sơ Tranh choàng áo choàng quanh Chức Không, dẫn hắn đến thuyền. "Lên thuyền không có vấn đề gì chứ?"
Cô tự tin gật đầu.
"Ôi, Sơ Tranh!" Tô Lê bỗng xuất hiện, chạy đến. "Tôi tưởng không bao giờ gặp lại cô nữa!"
"Giờ đã gặp rồi," Sơ Tranh đáp.
Cô không bẩn lắm, nhưng rõ ràng đã một thời gian dài chưa rửa mặt.
"Tô Cực nói hắn muốn hút máu của tôi, cô có biết không?" Ánh mắt vội vã của Tô Lê liếc về phía Tô Cực, người đang đến gần.
Chức Không đứng bên quan sát sự việc, nhận ra không khí giữa họ khá căng thẳng. "Đại nhân," Tô Cực cúi đầu chào: "Ngài không sao chứ?"
"Ừ," Sơ Tranh chỉ đơn giản trả lời, ánh mắt nhìn hắn như đang dò xét. "Tô Lê nói ngươi muốn hút máu của cô ấy?"
Tô Cực lập tức cười, cố gắng dẹp yên tình hình: "Không có, đại nhân, cô ta chỉ nói nhảm."
Tô Lê thì thầm bên cạnh, khó chịu với sự châm chọc này.
"Hãy làm điều gì đó chứ." Sơ Tranh nói, khiến cả hai người ngơ ngác.
Sơ Tranh gặp Huyết tộc đang tức giận và quyết định giúp Chức Không khi anh ta cầu cứu. Sau khi Sơ Tranh tiêu diệt Huyết tộc, cô và Chức Không cùng thảo luận về khả năng báo thù và những mối quan hệ phức tạp xung quanh họ. Trong khi họ chuẩn bị rời đảo, Tô Lê và Tô Cực xuất hiện, tạo thêm căng thẳng khi Tô Cực bị nghi ngờ muốn hút máu Tô Lê. Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng, với mục tiêu của Sơ Tranh là biến mọi thứ thành tốt đẹp.
Hạ Từ chịu áp lực khi không nhận được tin tức từ đội Huyết tộc phái đi, Carlo khuyên cô nên thận trọng với nữ vương. Trong khi đó, Sơ Tranh đang chiến đấu với những kẻ thù Huyết tộc, cô thể hiện sự kiên cường và lòng tự tin. Chức Không cũng tham gia vào cuộc chiến, nỗ lực chống cự mặc dù gặp nhiều khó khăn. Sự căng thẳng giữa các nhân vật khiến tình hình trở nên phức tạp hơn, tạo ra những cuộc đối đầu và căng thẳng về lòng tin.