"Điện hạ, ngài nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại, ta sẽ an bài thoả đáng." Bruno đưa Sơ Tranh đến cửa.

"Ừ." Sơ Tranh lạnh lùng gật đầu. Cô đẩy cửa đi vào, cản Bruno còn muốn nói chuyện ở bên ngoài.

Sơ Tranh bước vào phòng, người trên giường ngay lập tức xuất hiện trong tầm mắt cô. Thiếu niên bị bịt mắt, cột chặt lên giường thành hình chữ đại (大), miệng cũng bị bịt lại, đang giãy giụa trên giường. Có lẽ là nghe thấy âm thanh, hắn lập tức yên tĩnh lại.

Sơ Tranh đi tới, kéo đồ bịt mắt của thiếu niên xuống, để tầm nhìn của hắn trở nên rõ ràng. Đôi mắt hắn hơi trừng lớn.

"Cô... là nữ vương Huyết tộc?" Thiếu niên hỏi với giọng khàn khàn, ra vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.

"Xem như thế đi," Sơ Tranh đáp lạnh lùng. "Đây là phòng của tôi. Tôi không ở đây thì ở đâu."

Trong lòng Chức Không dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. "Cô bảo Tô Cực trói tôi ở đây?"

"… Tôi chỉ bảo Tô Cực mang anh tới." Sơ Tranh khẳng định. "Ai biết hắn lại trói luôn người lại! Điều này không liên quan gì đến tôi!"

Thiếu niên nhắc tay lên, nhưng ngay lập tức bị kéo căng. "Cô thả tôi ra trước đi."

Sơ Tranh đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Tôi cảm thấy… như thế này rất tốt."

Trói thẻ người tốt lại, càng nhìn càng thấy đẹp.

Chức Không câm nín. Một lúc sau, cảm giác xấu hổ và bực bội trong lòng nổi lên. Hắn cắn răng hỏi: "Cô muốn thế nào?"

Ngón tay Sơ Tranh chạm vào tóc thiếu niên, cô vuốt ve, thấy tóc hắn không mềm mại, cô không thích. Ngón tay Sơ Tranh trượt xuống gương mặt hắn. Nơi này rất mềm. Không có tóc để sờ, sờ sờ mặt cũng không tệ.

Ngón tay lạnh lẽo của cô lướt qua gương mặt hắn, như một khối băng… Thiếu niên nghiêng đầu đi, ngón tay Sơ Tranh rơi vào khoảng không.

"Sói con" lộ ra răng nanh sắc bén, tràn đầy đề phòng nhìn cô. Ngón tay Sơ Tranh lần xuống cổ hắn, nhẹ nhàng kéo vạt áo ra. Cô cúi người xuống, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ hắn: "Tôi hơi đói."

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy vật nhỏ này rất thơm. Đặc biệt muốn cắn. Thân thể thiếu niên đột nhiên căng cứng. Hắn như miếng thịt nằm trên thớt. Thiếu niên nhắm mắt lại, khi mở ra, bên trong chỉ còn lại sự lạnh lùng vô tận.

"Lần đó trên đảo Tử Vong, coi như tôi nợ cô, cô muốn cắn thì cứ cắn đi." Hắn không thèm đếm xỉa.

Đôi môi lạnh lẽo của Sơ Tranh rơi vào cổ hắn, nhẹ nhàng liếm cắn. Thiếu niên có thể cảm giác được hàm răng của cô lướt qua làn da. Thân thể hắn cảm thấy một phản ứng ghê gớm, nơi bị cô liếm cắn như có dòng điện lan tỏa ra. Răng nanh sắc bén đâm rách làn da, đôi mắt Chức Không co lại.

Đau đớn và sự lạnh lẽo đồng thời cuốn tới. Máu tươi làm đôi mắt Sơ Tranh càng thêm sâu sắc, dần dần chuyển thành màu tím đẹp mắt, lưu kim hiện lên, vừa bí ẩn vừa tôn quý.

Cơ thể Chức Không hơi cuộn lại. Đáng tiếc, vì bị trói, hắn không cách nào hoàn thành được hành động.

Sơ Tranh giơ tay, cởi bỏ những trói buộc trên người hắn, kéo hắn lại gần, để hắn ôm lấy mình. Huyết dịch trong cơ thể yếu ớt, cùng với sự đau đớn trên cổ, khiến Chức Không rất khó chịu. Lúc này, nhận ra có thứ gì đó để ôm, hắn theo bản năng ôm chặt.

Trong phòng chỉ có âm thanh nuốt rất nhỏ.

Sơ Tranh nghiêm túc gọi Tô Cực đến. "Đại nhân." Tô Cực hiện rõ vẻ lo lắng. Ánh mắt Sơ Tranh phức tạp nhìn hắn. Tô Cực chớp mắt, cô bất chợt không nói gì.

"Điện hạ?" Hắn thúc giục.

"Ta hỏi ngươi..." Cuối cùng Sơ Tranh cũng lên tiếng. "Muốn làm cho đồ ăn không thống khổ như vậy, rất đơn giản, ngài chỉ cần lúc ăn, cùng hắn làm là được." Tô Cực đáp.

"Tô Cực!" Giọng nói Bruno vang lên từ cửa ra vào. "Ngươi nói nhăng gì với điện hạ?! Cút ra đây!"

Rõ ràng là điện hạ chủ động hỏi ta nào! Hắn không thể hiểu nổi.

"Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?" Sơ Tranh bất mãn. "Đêm khuya, không phải Huyết tộc đều thích lặng lẽ sao?!"

Bruno thu lại thần sắc: "Điện hạ, tôi chỉ là..."

"Chuẩn bị một chút thức ăn đưa tới đây." Sơ Tranh cắt ngang. "Bổ huyết."

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh, một nữ vương Huyết tộc, đối diện với Chức Không, một thiếu niên bị trói trên giường. Khi cô giải phóng cho hắn khỏi sự trói buộc, sự căng thẳng giữa họ trở nên rõ rệt. Trong khi Sơ Tranh thỏa mãn với ánh mắt và cảm giác của mình, Chức Không phản kháng nhưng vẫn phải chấp nhận sự cám dỗ từ cô. Họ nói về một bữa ăn đặc biệt, nơi mà sự đau đớn và khát khao lẫn lộn, tạo nên một bầu không khí căng thẳng và bí ẩn.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh, nữ vương đã thoái vị, xuất hiện trước mặt Bruno để xin thư mời tham dự yến hội của Huyết tộc. Bruno ngạc nhiên trước ý định của cô và nhấn mạnh sự bất ngờ về việc cô đã thay đổi, trở nên quyết đoán hơn. Thực chất, cô chỉ muốn thu xếp mọi thứ để tham gia sự kiện mà không bị ràng buộc bởi quá khứ. Trong khi đó, Tô Cực, một nhân vật mới, điều tra về thân phận của Sơ Tranh, đồng thời có ý nghi ngờ về sự tồn tại của cô. Những âm mưu và tham vọng dần được hé lộ, tạo nên không khí căng thẳng giữa các nhân vật.

Nhân vật xuất hiện:

Sơ TranhBrunoChức KhôngTô Cực