Tô Cực không phải là Huyết tộc thuần huyết, mà là đứa trẻ do Bruno và một người phụ nữ nhân loại sinh ra. Chuyện này chỉ có Bruno và hai người anh trai của Tô Cực biết. Sự tồn tại của một Huyết tộc non nớt do nhân loại sinh ra làm Bruno cảm thấy sỉ nhục. Hắn luôn phê phán Tô Cực là không nghe lời, phản nghịch và không chịu quản giáo. Nhưng Tô Cực hiểu rằng nguyên nhân sâu xa nằm ở thực tế là hắn là một đứa trẻ do nhân loại sinh ra, điều mà Bruno xem là một nhược điểm không thể nhắc tới.

Khi còn nhỏ, Tô Cực không hiểu nguyên nhân bị cha không yêu thương như hai người anh trai. Đến khi biết sự thật rằng mẹ hắn bị Bruno xử tử ngay sau khi sinh hắn, Tô Cực mới dần nhận ra. Hắn đã từng hỏi Bruno rằng nếu ông ghét con của nhân loại đến vậy, thì tại sao lại để mẹ hắn mang thai. Bruno trả lời rằng mẹ hắn đã chủ động tìm đến ông.

Trong quan niệm của Huyết tộc, nhân loại chỉ là thức ăn. Họ nuôi dưỡng nhân loại và xem tất cả những gì thuộc về nhân loại đều là của họ. Việc hút máu và “làm một vài chuyện khác” với nhân loại không hề có tác động gì đến họ. Tô Cực tự mình học cách giúp nhân loại giảm bớt nỗi đau khi bị hút máu, điều mà nhiều Huyết tộc cũng thực hiện. Tuy nhiên, mẹ hắn lại không giống những người khác. Mẹ của Tô Cực là một trường hợp đặc biệt hiếm có. Sau khi mang thai, bà đã giấu diếm Bruno cho đến khi Tô Cực ra đời.

Câu chuyện giữa Tô Cực và Bruno bắt đầu lạnh nhạt từ đó. Hai người anh trai của hắn không ngần ngại khinh thường hắn vì có dòng máu của nhân loại. Tô Cực đã trải qua nhiều điều mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới. Sau này, phần lớn thời gian hắn sống trên đảo Tử Vong, dần dần tránh xa gia đình. Hắn tưởng rằng sẽ sống mãi trên hòn đảo, nhưng cuộc đời hắn đã rẽ sang một hướng bất ngờ khi gặp một Huyết tộc kỳ lạ. Ban đầu, hắn nhầm cô là người, nhưng nhanh chóng nhận ra cô không phải.

Tô Cực là một Huyết tộc thực dụng và nhanh chóng bị cuốn hút bởi những món đồ mà cô gái kia sở hữu. Hắn sẵn sàng làm việc cho cô. Cô còn có một cô gái nhỏ bên cạnh, người có vẻ ngoài đáng yêu nhưng lại rất nhút nhát. Tô Lê, cô bé có tên thật dễ thương, giống tên hắn, khiến Tô Cực cảm thấy thích thú. Hắn đã từng có ý định tìm cơ hội để hút máu cô bé, nhưng bị Sơ Tranh ngăn cản.

Cuối cùng, sự kiện xảy ra trong hôn lễ của Sơ Tranh và Chức Không đã tạo cơ hội cho Tô Cực. Tô Lê, vì tưởng rượu là nước ngọt, đã say và bắt đầu làm rộn. Cô bé bám lấy Tô Cực và không ngừng cầu xin được uống thêm. Sự gần gũi giữa họ làm cho Tô Cực cảm thấy kích thích, nhất là khi cổ cô bé ở rất gần miệng hắn. Bỗng dưng, Tô Lê lâng lâng và gọi tên hắn.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn hơn khi Tô Lê lăn từ trên giường xuống và nhận ra mình không mặc quần áo. Cô hoảng hốt và chất vấn Tô Cực, khiến hắn chỉ biết cười ác liệt khi khoác lên người quần áo của mình. Tô Lê bây giờ không chỉ khóc mà còn tức giận mắng nhiếc hắn, tố cáo hắn đã làm điều không nên làm với cô. Tô Cực chỉ biết chạy trốn ra ngoài, tránh xa sự giận dữ của Tô Lê.

Khi trở về lâu đài cổ, hắn gặp Bruno, người đã hỏi dồn dập về việc hắn muốn kết hôn với ai. Tô Cực không muốn cha mình can thiệp vào quyết định của hắn. Cuối cùng, Tô Lê lại khóc lóc khi biết Tô Cực đã trở về, thể hiện rõ sự tổn thương và cảm xúc của mình. Mối quan hệ giữa họ thật phức tạp, nhưng có một điều chắc chắn rằng tình cảm giữa Tô Cực và Tô Lê đã thay đổi mãi mãi.

Tóm tắt chương này:

Tô Cực, con trai của Bruno và một người phụ nữ nhân loại, phải đối mặt với sự khinh thường từ gia đình vì dòng máu lai tạp. Mối quan hệ với cha và anh trai trở nên lạnh nhạt khi họ coi thường hắn. Khi sống trên đảo Tử Vong, Tô Cực gặp Sơ Tranh và Tô Lê, một cô gái nhút nhát. Tình huống hỗn loạn trong hôn lễ của Sơ Tranh đã đưa mối quan hệ giữa Tô Cực và Tô Lê sang một trang mới, khi cảm xúc giữa họ trở nên phức tạp và sâu sắc hơn.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh kiên quyết không thay đổi ý định mặc sự phản đối của Huyết tộc, dẫn đến việc cô hành động tàn nhẫn với những nhân vật trẻ đẹp trong tộc. Trong không khí vui vẻ của lễ cưới và sinh nhật của Sơ Tranh và Chức Không, cả hai chia sẻ những khoảnh khắc tình cảm sâu sắc. Sau khi cùng nhau đối mặt với quá khứ, họ quyết định trở về quê hương, nơi Chức Không xây lại bia mộ cho cha và thể hiện tình cảm thật sự của mình dành cho Sơ Tranh.