"Chủ tử, công chúa đến!" Tiểu Sơn Tử vội vàng chạy vào, bẩm báo với người đang nằm trên ghế xích đu.
Trên mặt Sơ Tranh bị một quyển sách che kín, nghe vậy cô giơ tay kéo xuống một chút, lộ ra đôi mắt thanh lãnh: "Tới làm gì?"
"..." Tiểu Sơn Tử lau một vết mồ hôi lạnh: "Nô tài không biết."
Gần đây công chúa vẫn luôn dưỡng bệnh, nhưng hiện tại đột nhiên đến đây, ai mà biết công chúa muốn làm gì.
"Công chúa điện hạ đến -- " Công chúa Vân Lan dẫn người tiến vào chính điện, diện mạo lộng lẫy khiến cho cả gian điện thêm rực rỡ.
"Tham kiến công chúa điện hạ." Tiểu Sơn Tử vội vàng quỳ xuống, lòng thình thịch cuồng loạn. Không phải công chúa biết gì đó rồi đến hỏi tội chứ?
Sơ Tranh kéo sách xuống, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế xích đu, vạt áo màu đỏ tía trượt xuống, giữa hai đầu lông mày thư thái, làm cô càng thêm nổi bật.
Công chúa Vân Lan đột nhiên sửng sốt, trong đầu hiện lên một câu thơ: "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị." Lần đầu tiên công chúa cảm nhận được khuôn mặt đẹp mắt của con tin Vệ quốc này.
Ánh mắt Sơ Tranh thanh lãnh, nhìn qua công chúa Vân Lan. "Công chúa muốn làm gì?"
Giọng nói cô cũng lãnh đạm, khiến công chúa Vân Lan tỉnh táo lại. "Lần trước ngươi trở về bằng cách nào?"
Sơ Tranh lạnh nhạt đáp: "Đi về." Trong lòng cô chỉ ước được bay về, nhưng không có cánh để bay.
"Có ai cho phép ngươi tự mình trở về?" Công chúa Vân Lan tức giận. Vì sao cô còn không cho nàng trở về sau khi đã đẩy nàng xuống nước?
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói: "Ngươi chờ công chúa chụp cho ta tội danh bỏ trốn sao?"
"Ngươi nói chuyện với bản công chúa kiểu gì vậy!" Công chúa Vân Lan đột nhiên nổi giận.
Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, sau đó ngồi xuống: "Như vậy được rồi chứ." Nói chuyện mà không vừa lòng thì cô ngồi thôi.
Tiểu Sơn Tử hận không thể chui xuống đất, không muốn bị chặt đầu. Công chúa Vân Lan tức đến phát run: "Vệ thập tam, ngươi thật to gan."
"Vẫn tốt, tạ công chúa khích lệ." Sơ Tranh mỉm cười nhận lời "khen ngợi".
Công chúa Vân Lan quát: "Ngươi là cái thá gì, đứng lên cho bản công chúa!"
"Sao? Ta chỉ là hoàng tử Vệ quốc, thân phận cùng cấp bậc với ngươi."
"Chỉ là một hoàng tử không được sủng ái." Công chúa Vân Lan tức giận: "Ngươi cho rằng mình bị đưa tới nơi này, còn có thể về sao? Vệ quốc cũng quên ngươi rồi!"
"Vậy ta cũng là hoàng tử Vệ quốc."
Sơ Tranh quá bình tĩnh, khiến công chúa Vân Lan thêm phần bối rối. "Lễ nghi của công chúa Tấn Quốc chính là chạy đến cung điện của một nam tử xa lạ, to mồm la hét?" Sơ Tranh tiếp tục mỉa mai.
Công chúa Vân Lan tức giận đến mức không chịu nổi, "Một con tin dám nhục nhã ta như vậy!" Nói xong thì căm phẫn bỏ đi, cùng những người đi bên cạnh.
"Chuyện ngày hôm nay, ai dám nói ra, cẩn thận mạng chó của các ngươi." Công chúa quét mắt nhìn những người đi theo. Nếu để chuyện này lan ra, nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác.
Tiểu Sơn Tử từ dưới đất đứng lên, đầu gối cứng ngắc. Hắn thấp thỏm trở lại cung điện. Hôm nay mưa nhỏ, người kia không ở trong đình viện.
Sơ Tranh nhìn thấy Tiểu Sơn Tử, như không nhận ra sự khác lạ của hắn: "Giúp ta đi mua chút đồ."
"Chủ tử muốn mua gì?" Tiểu Sơn Tử hỏi.
"Tranh chữ."
"Đắt tiền." Sơ Tranh yêu cầu: "Càng đắt tiền càng tốt."
Tiểu Sơn Tử mờ mịt ra khỏi cung, trong lòng càng phức tạp. Hắn hít sâu, quyết định hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Công chúa Vân Lan bất ngờ đến gặp Sơ Tranh, người đang bị giam cầm. Hai bên đối thoại căng thẳng, nơi Sơ Tranh cho thấy thái độ không phục quyền lực của công chúa. Vân Lan tức giận khi Sơ Tranh không tuân theo mệnh lệnh và cả hai không ngừng mỉa mai nhau. Cuối cùng, công chúa bỏ đi trong cơn giận dữ, trong khi Tiểu Sơn Tử lo lắng cho tương lai và nhiệm vụ của mình.
Công chúa điện hạ và nhóm các bạn đồng trang lứa gặp rắc rối khi con tin hoàng tử bị ném xuống sông. Mặc dù ban đầu họ nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhận ra thân phận của hoàng tử, họ trở nên lo lắng. Trong khi đó, công chúa lên kế hoạch che giấu việc con tin đã trốn thoát. Tuy nhiên, sau một đêm tìm kiếm mệt mỏi, con tin và các thiếu niên khác được phát hiện trôi trên sông và đưa về, nhưng không ai nhớ rõ ai đã đẩy họ xuống. Đó là một sự kiện gây hoang mang không nhỏ trong hoàng cung.