Ngoại ô, miếu Thành Hoàng.

Sơ Tranh ngồi trên tường thành, nhìn vào bên trong miếu hoang. Bên trong, có một nam tử đang ngồi xổm, tay cầm kiếm, mũi kiếm chĩa vào yết hầu của một người nằm trên mặt đất. Trong miếu có ánh lửa đang bùng cháy, phát ra âm thanh lốp bốp, ánh lửa hắt bóng hai người, khiến khung cảnh trở nên u ám.

Sơ Tranh không rõ người nằm dưới đất có diện mạo thế nào, nhưng cô có cảm giác nam tử đang cầm kiếm rất mạnh mẽ. Một phần trong cô băn khoăn: "Hắn có cần cứu giúp không?"

Giọng nói từ một nơi nào đó vang lên nhắc nhở cô: "Dù là chuyện gì, cô cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài."

Sơ Tranh phản bác: "Ý mi là tôi phải mang hắn đi giải phẫu sao? Không ổn lắm đâu."

Có vẻ đối phương không đồng ý với cách nghĩ của cô, nhưng khi Sơ Tranh suy nghĩ kỹ, cô thấy không có lý do gì để mạo hiểm.

Bất ngờ, trong khoảnh khắc đó, người nằm trên đất ném một đống bột phấn về phía nam tử. Kiếm trong tay nam tử chệch hướng, và người nằm trên đất nhanh chóng đứng dậy, phớt lờ vết thương, đánh mạnh về phía nam tử.

Có thể bột phấn đã ảnh hưởng tới nam tử, khiến hắn không thể phản ứng kịp thời. Chứng kiến cảnh tượng, Sơ Tranh cảm thấy không thể chần chừ thêm: "Bây giờ mà không lên thì chờ đến khi nào?"

Cô băn khoăn: "Tại sao thẻ người tốt lại yếu như vậy chứ?"

Giọng nói kia cắt ngang: "Nếu thẻ người tốt không yếu, thì cần cô làm gì nữa? Hắn yếu mới bình thường!"

Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Tôi có thể để hắn trải qua một chút đau khổ trước rồi mới cứu."

Người nằm dưới đất vẫn tiếp tục đánh nam tử cho đến khi ba người khác xông vào miếu, vây quanh nam tử, khiến hắn nhanh chóng bị đè xuống đất, không còn cử động.

Đại hán số một tức giận nói: "Cái tên chết tiệt này đã đuổi theo tao suốt nửa đêm."

Hắn mắng chửi và đạp nam tử, trong khi đại hán số hai thúc giục: "Giết hắn đi."

Đại hán số một giận dữ, nói rằng người này da mịn thịt mềm, không đáng giết, mà nên mang đi bán. Hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội, mặc cho những ý kiến ngăn cản từ người khác.

Nam tử bị đại hán vác lên vai, mặc cho vết thương đau đớn, đám đại hán bỏ đi. Mặc dù đã hôn mê, nhưng trong ký ức mờ nhạt, hắn vẫn có thể cảm thấy sự khó chịu.

Tại cửa miếu, Sơ Tranh thấy bọn họ mang nam tử đến một hoa lâu lớn có tên Khuynh Hồng Lâu. Đây là nơi giao dịch sinh hoạt phức tạp nhất trong thành, cả nam lẫn nữ đều được tiếp nhận.

Sơ Tranh núp trong hình dạng nam trang, quyết định vào bên trong. Cách trang trí bên trong Khuynh Hồng Lâu thanh lịch hơn nhiều so với những nơi khác, nhưng sự nhộn nhịp cùng vẻ đẹp quyến rũ xung quanh cũng làm cô cảm thấy đau đầu.

Nhìn quanh, Sơ Tranh thấy không có nam tử tiếp khách, mà chỉ có các cô nương xinh đẹp cùng những nam khách tìm kiếm niềm vui. Cô nhận ra việc tìm kiếm người mình cần sẽ gặp khó khăn.

Không còn cách nào khác, Sơ Tranh nghĩ rằng có lẽ tốt nhất là quay về ngủ, vì nam tử ấy chắc sẽ không gặp nguy hiểm trong thời gian ngắn sắp tới.

Giọng nói kia châm chọc: "Chẳng phải cô vừa từ chối cứu hắn sao? Bây giờ thì tốt rồi đấy!"

Sơ Tranh đáp: "Có quá nhiều người."

"Nhưng mà một người yếu ớt như hắn thì làm sao có thể đánh lại bọn họ chứ?" Giọng nói lại vang lên.

Sơ Tranh thừa nhận rằng nếu gặp lại, cô sẽ không thể làm như vậy một lần nữa. Người tốt là gì chứ? Có quan trọng bằng giấc ngủ của cô không?

Khi định ra ngoài, một nhiệm vụ xuất hiện: "Trong vòng một canh giờ, tiêu hết một vạn lượng."

Thay vì phớt lờ nhiệm vụ, Sơ Tranh gọi tú bà đến và yêu cầu được phục vụ. Tú bà, nhìn thấy ngân phiếu sáng chói, lập tức tỏ vẻ thân thiện và dẫn Sơ Tranh lên lầu ba, nơi yên tĩnh hơn.

Trong căn phòng, chỉ có thể cảm nhận hơi thở của những nam tử khác nhau. Tú bà bắt đầu giới thiệu từng người, nhưng Sơ Tranh nhanh chóng hỏi: "Có còn ai nữa không?"

Tóm tắt chương này:

Trong không gian u ám của miếu Thành Hoàng, Sơ Tranh chứng kiến nam tử bị tấn công bởi một nhóm đại hán. Mặc dù cô có mối băn khoăn về việc cứu giúp, nhưng do sợ hãi và lý trí, cô chần chừ. Sau khi nam tử bị bắt đem đi, Sơ Tranh vào Khuynh Hồng Lâu với hi vọng tìm ra anh ta. Tuy nhiên, đối diện với một nhiệm vụ tiêu tiền, cô đã quyết định tìm kiếm sự phục vụ, thể hiện sự mâu thuẫn giữa lý tưởng và thực tế của mình.

Tóm tắt chương trước:

Công chúa Vân Lan không vui khi phải kết hôn với Thôi tiểu hầu gia, trong khi gã lại hào hứng. Trong đêm tân hôn, khi thầy thuốc còn chưa đến, công chúa đã gỡ khăn cưới và yêu cầu gã ra ngoài. Trong lúc Thôi tiểu hầu gia ngủ bên ngoài, hắn nghe tiếng kêu cứu và phát hiện công chúa bị một kẻ lạ tấn công. Sau khi đuổi kẻ tấn công đi, công chúa mệnh lệnh rời cung ngay lập tức. Tình hình căng thẳng khi nhiều cuộc ám sát tiếp diễn, Sơ Tranh phải tìm cách đối phó trong những thử thách sắp tới.