Trong triều đình, Chu ngự y đã lên án nhị hoàng tử, cáo buộc rằng ông ta đã sử dụng gia đình mình để uy hiếp và mưu hại bệ hạ. Sau những hành động đó, bệ hạ bỗng nhiên hôn mê, nguyên nhân là do nhị hoàng tử đã sử dụng thuốc. Chu ngự y một mực tin rằng, sau khi hoàn thành kế hoạch, nhị hoàng tử sẽ buông tha cho gia đình ông và đưa ông trở về quê quán. Nhưng không ngờ, ông vừa rời khỏi hoàng cung đã bị diệt khẩu.

Nếu không nhờ vận may, được cứu kịp thời, thì giờ đây ông đã nằm dưới đất. "Nhị hoàng tử mưu hại bệ hạ, bệ hạ không thể tỉnh lại, thánh chỉ kia là giả!" Chu ngự y tức giận nhìn thẳng vào nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử, thậm chí còn gào lên phản bác rằng: "Sao ta có thể sai bảo hắn tối ngày mưu hại phụ hoàng, hắn chính là người bị tam hoàng đệ mua chuộc để hãm hại ta!" Ánh mắt nhị hoàng tử tâng bốc bản thân, còn đổ mọi tội lỗi lên đầu tam hoàng tử.

Triều thần liếc nhìn quân cấm như hổ rình mồi xung quanh, không biết nên tin ai, không khí trở nên căng thẳng. Cấm quân mới vừa xuất hiện chắc chắn không phải là người của nhị hoàng tử. Đột nhiên, cấm quân áp giải một tiểu thái giám vừa định chạy trốn. "Ngươi có gì để khai báo không?" Một cấm quân quát. Tiểu thái giám run rẩy, cuối cùng cũng tiết lộ: "Nô tài... nô tài trộm ít đồ, muốn nhân cơ hội xuất cung." Nhưng khi bị chất vấn rằng đồ đâu, hắn chỉ biết câm nín.

Tình thế bắt đầu trở nên nghiêm trọng khi hắn run rẩy thú nhận mình đã chứng kiến nhị hoàng tử mưu hại bệ hạ. Cả không gian bỗng tĩnh lặng. Nhị hoàng tử nhận ra mình đã bị bại lộ, hoảng sợ rút ra tín hiệu cầu cứu. Tiếng chém giết vang vọng từ bên ngoài hoàng cung, cho thấy sự hỗn loạn đang diễn ra.

Nhị hoàng tử tự tin hùng hồn đứng trước triều thần: "Có cấm quân thì sao! Các ngươi còn muốn làm khó ta nữa sao?" Nhưng ngay lúc đó, Sơ Tranh từ đâu xông tới, kéo nhị hoàng tử xuống đất, không cho hắn cơ hội phản kháng. Cấm quân nhanh chóng khống chế mọi thứ. Dù nhị hoàng tử ra sức kháng cự nhưng rất nhanh đã bị đánh bại.

Khi mọi chuyện dần sáng tỏ, Trấn Nam tướng quân xuất hiện với ý định lật đổ và sử dụng nhị hoàng tử như một quân cờ. Nhưng cuối cùng, hắn ta đã thất bại. Sơ Tranh có vẻ hài lòng với diễn biến nhanh chóng, không cho phép bất kỳ rắc rối nào kéo dài.

Cuối cùng, triều thần thấy tình hình đã rõ, lập tức quỳ lạy tam hoàng tử, ngợi ca đức độ và tài năng của hắn. Trong khi những hoàng tử khác không dám lên tiếng phản bác, bất đắc dĩ chấp nhận thực tế. Mặc dù tam hoàng tử không phải là nhân vật lý tưởng, nhưng hệ thống thừa kế đã quy định như vậy.

Sơ Tranh nhắm mắt lại, không muốn tham gia vào các rối rắm kế tiếp. Cô quay về, bỏ lại mọi thứ cho tam hoàng tử tự xử lý. “Chu ngự y phải làm sao đây?” Tiểu Sơn Tử lo lắng hỏi. "Đưa ông ta về nhà," Sơ Tranh trả lời, khiến Tiểu Sơn Tử có chút lo ngại. Cô không muốn làm tổn thương người này, chỉ cần đưa ông ấy trở về là đủ.

Tóm tắt chương này:

Trong triều đình, Chu ngự y cáo buộc nhị hoàng tử mưu hại bệ hạ, khiến bệ hạ hôn mê. Nhị hoàng tử phản bác và đổ lỗi cho tam hoàng tử. Khi cấm quân bắt được một tiểu thái giám, hắn tiết lộ rằng nhị hoàng tử đã mưu hại bệ hạ, làm không khí căng thẳng. Sơ Tranh xuất hiện, khống chế nhị hoàng tử khi hắn đang kháng cự. Cuối cùng, tam hoàng tử được vinh danh trong khi các hoàng tử khác thất bại và hệ thống thừa kế buộc phải chấp nhận. Sơ Tranh quyết định trở về, để lại mọi rắc rối cho tam hoàng tử xử lý.

Tóm tắt chương trước:

Liên Quỳnh nhận được tin hoàng đế hôn mê không rõ nguyên nhân, tạo ra cuộc khủng hoảng triều chính khi các hoàng tử tranh giành ngôi vị. Nhị hoàng tử tuyên bố đã nhận được thánh chỉ từ hoàng đế, nhưng Sơ Tranh xuất hiện, nghi ngờ tính xác thực của thánh chỉ và đưa ra bằng chứng về sự giả mạo. Cuộc xô xát giữa các hoàng tử và âm mưu quyền lực trong triều biến thành căng thẳng, dẫn đến sự xuất hiện của cái gọi là "tội lỗi" của Nhị hoàng tử.