"Anh có bán không?" Nếu không bán, ta sẽ động thủ! Để Vương bát đản biết, tiền không phải vạn năng, nắm đấm mới là vạn năng! Ta rất mong chờ! Ngươi mau nói không bán đi!

"Bán." Giải Nguyệt Bùi bỗng nhiên đổi giọng.

Sơ Tranh: "..."

Giải Nguyệt Bùi dẫn Sơ Tranh xuống lầu dưới: "Mỹ nhân muốn, tất nhiên tôi sẽ dâng lên bằng hai tay."

Tiểu mập mạp nhắc nhở Sơ Tranh: "Bạn học Thẩm, bạn gái của tên này có thể cầm tay nhau quấn hết một vòng Trái Đất, cậu tuyệt đối đừng bị hắn mê hoặc."

"Lợi hại như vậy?"

Tiểu mập mạp tức giận: "Chỉ cần là nữ thì hắn không buông tha, hắn chính là cầm thú."

Sơ Tranh hoài nghi: "Thận hắn còn tốt chứ?"

Tiểu mập mạp: "??"

Có vẻ như hắn và bạn học Thẩm không cùng một đề tài.

...

Giải Nguyệt Bùi bảo người ta lấy chìa khóa ra, thuận tiện xử lý thủ tục thanh toán cho Sơ Tranh, thật sự không tăng giá, chỉ tính theo giá niêm yết. Giải Nguyệt Bùi không nghĩ tới Sơ Tranh lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Trong lòng hắn hoài nghi có phải tập đoàn Thẩm thị đang chơi chiến lược thương nghiệp gì đó.

Chờ Sơ Tranh thanh toán xong, Giải Nguyệt Bùi cười hì hì đưa cô đi lấy đá. "Thẩm tiểu thư, cần tôi cống hiến sức lực giúp cô cắt đá không?"

"Được."

Giải Nguyệt Bùi không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ dứt khoát như vậy, vì lời đã nói ra, thân là thiếu đông gia, không thể nói mà không giữ lời, vì vậy hắn chỉ có thể cho người dời tảng đá ra ngoài.

"Loại pha lê!"

"Sư phụ, ông cẩn thận chút!!"

Đám người bên Bạch Vũ Dao kích động lên, rõ ràng là mở ra đồ tốt. Phỉ Thúy loại pha lê không được xem là thứ tốt nhất trong Phỉ Thúy, nhưng chắc chắn là ít người mở ra được.

Bạch Vũ Dao cũng có chút kích động. Mặc kệ Phỉ Thúy lớn đến đâu, hôm nay cô ta cũng sẽ làm cho Thẩm Sơ Tranh mất hết thể diện. Cô ta thoáng nhìn về phía sư phụ trước đó cắt đá cho Sơ Tranh, nhưng bên đó chỉ có sư phụ cắt đá như đang cắt cải trắng, và không thấy Sơ Tranh đâu.

Bạch Vũ Dao nhíu mày. Đi rồi sao?

"Bên kia đang làm gì thế?" Trong đám người vây xem Bạch Vũ Dao, có người chỉ về phía đại sảnh, nơi nhân viên công tác đang phá tủ kính thủy tinh. Tảng đá quá lớn, nhân viên công tác không nhấc nổi, cuối cùng phải dùng dụng cụ mới lấy ra được.

Động tĩnh lớn như vậy, quần chúng còn vây quanh Bạch Vũ Dao cũng không thèm quản cô ta sắp mở ra Phỉ Thúy hay gì nữa, mà nháo nhào vây quanh bên kia.

"Đây không phải là bảo vật trấn điếm sao?"

"Kiểu này là bán à?"

"Mẹ nó, không phải nói không bán sao?"

"Lần trước tôi nói với tên Giải Nguyệt Bùi kia rất lâu, mà hắn chỉ đáp lại tôi hai chữ, không bán! Bây giờ hắn lại bán! Giải Nguyệt Bùi!"

Giải Nguyệt Bùi phất tay: "Tần tổng, ngài làm sao có thể so sánh với mỹ nhân được, vì muốn làm mỹ nhân cười một tiếng, tôi nguyện ý bán, bảo vật trấn điếm muốn tìm thì vẫn tìm được, còn mỹ nhân thì rất khó tìm, đúng không nào? Nếu như Tần tổng thừa nhận mình là mỹ nhân, vậy tôi cũng sẽ vì Tần tổng mà tìm một bảo vật trấn điếm đến, bảo đảm ngài hài lòng."

Tần tổng: "..."

Vị Tần tổng này tức giận đến mức xém chửi người.

"Giải thiếu gia, cậu bán cho ai?"

Giải Nguyệt Bùi nhìn về phía Sơ Tranh: "Ầy, vị mỹ nhân kia."

Vừa rồi thấy Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, đã có người suy đoán, nhưng lúc này Giải Nguyệt Bùi nói ra thì bọn họ vẫn không thể tin. Cô vừa bỏ ra ba mươi triệu... Bây giờ lại mua bảo vật trấn điếm với số tiền cộng lại phải lên đến trăm triệu!!

Thẩm gia thật sự sắp phá sản sao? Là tin tức giả à?!

Bạch Vũ Dao cấu lòng bàn tay mình, trong lòng phức tạp với đủ loại tâm trạng như hoài nghi, phẫn nộ, và oán hận. Rốt cuộc tiền của Thẩm Sơ Tranh ở đâu ra?

Giải Nguyệt Bùi cầm công cụ, hỏi Sơ Tranh: "Mỹ nhân, tôi muốn bắt đầu cắt, cô muốn cắt từ chỗ nào?"

Sơ Tranh chỉ tay một cái. "Cứ cắt như vậy đi."

Giải Nguyệt Bùi có vẻ không đồng ý: "Mỹ nhân, tôi cảm thấy..."

Sơ Tranh lạnh lùng: "Nghe tôi hay là nghe anh?"

Giải Nguyệt Bùi hơi sửng sốt, bĩu môi, thì thầm: "Sao lại cùng một kiểu như Thẩm Minh, mỹ nhân băng lãnh... Thật khó làm mà."

Xung quanh quá ồn, Sơ Tranh không xác định có phải hắn nói Thẩm Minh không. Hắn có quen biết anh trai hoang dại của cô à? Gần đây cô không gặp người anh đó, chưa biết lấy gì cứu vớt anh trai mình.

...

Có thể được tôn sùng là bảo vật trấn điếm, chắc chắn bên trong có điểm đặc biệt. Nhưng tốt hay xấu thì không chắc chắn.

Giải Nguyệt Bùi bỏ góc cạnh đi trước, dựa theo lời của Sơ Tranh mà cắt một đao. Một đao kia cắt xuống đã nhìn thấy màu xanh, vừa vặn đi sát qua, không làm hỏng chút nào. Màu xanh biếc bên trong cực kỳ thuần túy, óng ánh sáng long lanh.

Bảo vật trấn điếm nhìn thấy màu xanh tựa hồ cũng nằm trong dự liệu, mọi người không có nhiều kích động.

"Chờ một chút... cái này nhìn hơi giống..."

"Má ơi! Đế Vương Lục, tuyệt đối là nó!! Đế Vương Lục loại pha lê!"

Câu này vừa nói ra, đám người xôn xao. Đế Vương Lục đã khiến người ta vô cùng kích động, giờ lại còn là Đế Vương Lục loại pha lê?

Có người hoài nghi: "Anh nhìn kỹ chưa đấy?"

"Có thể tôi nhìn lầm, nhưng anh để Giải thiếu gia nói xem! Có đúng không, có đúng không!!"

Giải Nguyệt Bùi dừng lại, cẩn thận nhìn một lát, cười nói: "Không sai, chính là Đế Vương Lục loại pha lê, vận khí thật tốt."

"Tôi đã muốn mua rồi, Giải Nguyệt Bùi tên gian thương này không chịu bán! Bây giờ thì tốt rồi!" Tần tổng tức giận đến mức giơ chân.

"Đừng vui mừng quá sớm, tình huống bên trong thế nào còn chưa biết được đâu."

Đế Vương Lục, cực phẩm trong Phỉ Thúy, Đế Vương Lục loại pha lê, cực phẩm trong cực phẩm.

Đám người rướn cổ lên quan sát, Giải Nguyệt Bùi không nghĩ tới, cô gái kia bảo hắn cắt tùy tiện, còn chỉ đại một chỗ. Nếu hắn cắt lệch đi một chút, thì coi như hỏng rồi.

Sắc mặt Giải Nguyệt Bùi hơi nghiêm trọng, hắn chậm lại, cẩn thận bắt đầu từ biên giới. Trong đại sảnh bỗng nhiên im lặng, mọi người căng thẳng nhìn động tác của Giải Nguyệt Bùi, mỗi động tác nhỏ của hắn dường như có thể làm bọn họ hồi hộp.

Tuy nhiên, Giải Nguyệt Bùi thân là thiếu đông gia, từ nhỏ đã luyện, so với sư phụ bình thường còn thuần thục hơn nhiều.

Một mảng lớn màu xanh lục dần dần hiện ra trước mắt mọi người.

"Lớn như vậy sao?"

"Giá trị liên thành đó!!"

Nhìn từ diện tích hiện tại, ít nhất cũng phải lớn bằng quả bóng rổ. Nếu bên trong vẫn như vậy, thì khối lớn thế này giá trị có thể nhân lên gấp mười mấy lần.

"Bạn học Thẩm!" Tiểu mập mạp kích động: "Phát tài rồi!"

Sơ Tranh: "..." Ta vất vả lắm mới phá sản được, bây giờ lại cắt ra được, thật không còn gì để nói.

Chờ cả khối được mài ra, bốn phía vang lên một trận hút khí. Cả khối Đế Vương Lục tính chất đồng đều, lớn tầm hơn quả bóng rổ, hơi hiện ra hình bầu dục.

"Thật lớn..."

"Vận khí này đúng là nghịch thiên."

Có người hâm mộ, có người đố kỵ, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự kích động. Họ có thể tận mắt chứng kiến một khối Đế Vương Lục được cắt ra.

Giải Nguyệt Bùi thở phào: "Ai, đây là lần đầu tiên tôi cắt ra Đế Vương Lục đó, đáng giá kỷ niệm, mau, chụp cho tôi kiểu ảnh, tôi muốn up lên vòng kết nối bạn bè."

Giải Nguyệt Bùi nói với nhân viên công tác. Hắn ôm khối Đế Vương Lục đó bắt đầu chụp ảnh, chụp liên tiếp đủ các tư thế, khiến mọi người nhìn thấy không còn gì để nói, chủ nhân người ta cũng chưa sờ được cái nào đâu!

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh và Giải Nguyệt Bùi thực hiện giao dịch đá quý, trong khi những người xung quanh thể hiện sự quan tâm đến bảo vật trấn điếm. Sau khi Giải Nguyệt Bùi cắt tảng đá, mọi người kinh ngạc khi phát hiện bên trong là Đế Vương Lục loại pha lê, một cực phẩm trong Phỉ Thúy. Những biểu cảm phấn khích xen lẫn lòng đố kỵ từ đám đông cho thấy giá trị của món hàng này rất lớn, trong khi Tiểu mập mạp tỏ ra kích động trước vận khí của Sơ Tranh.

Tóm tắt chương trước:

Câu chuyện xoay quanh sự xuất hiện của một cô gái mua nguyên liệu thô và quá trình cắt đá tại một địa điểm sầm uất. Thẩm Minh và Giải Nguyệt Bùi bị cuốn vào những tranh cãi hài hước liên quan đến em gái của Lâm Dương. Trong khi Bạch Vũ Dao cố gắng giành lại sự chú ý bằng cách cắt ra viên đá có màu, Sơ Tranh thì quyết tâm muốn mua bảo vật trấn điếm, thể hiện sự tự tin và quyết đoán. Cuộc hội thoại đầy căng thẳng giữa các nhân vật làm tăng thêm sự kịch tính cho tình tiết.