Khoảng thời gian này, Sơ Tranh vẫn sống ở chung cư, nhưng Thẩm Minh nhận ra rằng mọi thứ trong nhà dường như không có gì thay đổi, vẫn giống như lần đầu tiên hắn đến đây. Cảm giác trống rỗng khiến nơi này trở nên lạnh lẽo và thiếu sức sống.
Thẩm Minh để túi sách xuống, Sơ Tranh đã tiến vào phòng ngủ và gọi từ xa: "Tùy tiện, ngủ ngon." Hắn cảm thấy đây là chung cư trên danh nghĩa của mình. Thẩm Minh gõ cửa: "Em ăn cơm chưa?" Cô đáp: "Chưa." Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên trong không gian.
Thẩm Minh đi vào phòng bếp, thấy tủ lạnh cũng trống rỗng. Hắn cảm thấy khó hiểu về lối sống của cô, bèn gọi điện cho Lâm Dương đi mua một ít đồ ăn. Sau khi nấu một tô mì đơn giản, khi đặt đồ ăn lên bàn, ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc dây chuyền bị ném trên bàn ăn.
Một lúc sau, Thẩm Minh gọi Sơ Tranh ra ăn cơm. Cô định nhịn đói qua đêm, nhưng không ngờ hắn sẽ nấu ăn cho cô. "Anh biết nấu cơm?" Sơ Tranh hỏi ngạc nhiên. Thẩm Minh trả lời: "Một mình sống bên ngoài, dù sao cũng phải học một vài thứ." Giọng nói bình tĩnh của hắn không hề có phàn nàn nào.
Sơ Tranh im lặng, nhớ tới việc hắn bị đuổi khỏi Thẩm gia, và chậm rãi ăn mì. Khi cô ăn xong, Thẩm Minh chủ động dọn bát vào máy rửa chén. Hắn cầm dây chuyền cô để trên bàn lên và hỏi, "Không thích quà tặng anh cho em sao?" Cô nhìn lướt qua: "Chưa nói đến thích hay không."
Thẩm Minh đứng sau cô, nắm dây chuyền và nói: "Nếu đã không ghét, vậy anh đeo cho em." Trong giọng nói của hắn không có chỗ cho sự từ chối. Sơ Tranh bất ngờ quay lại: "Thẩm Minh." Cô gọi tên của hắn, nghe thật tự nhiên.
Thẩm Minh nói: "Gọi anh trai." Cô vẫn gọi theo ý mình: "Thẩm Minh, tôi không thích đeo đồ của người khác." Hắn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô và đề nghị: "Nếu không thích cái này, anh có thể dẫn em đi chọn cái khác."
Sơ Tranh im lặng. Cô tức giận cầm lấy dây chuyền và đeo lên cổ. Thẩm Minh vén tóc cô và hỏi: "Em không lo lắng cho tập đoàn Thẩm thị sao?" Sơ Tranh thản nhiên đáp: "Lo lắng cũng không thể tránh khỏi việc phá sản." Hắn chỉ nhìn về chiếc Đế Vương Lục trên bàn trà và nói: "Em bán nó đi, đủ để cứu tập đoàn Thẩm thị."
Cô từ chối: "Phiền phức, không cần." Rồi Thẩm Minh đột ngột cúi người tới gần bên tai Sơ Tranh và hỏi nếu cô thật sự tặng hắn thứ đó. Cô gật đầu, mong hắn mau mang đi. Hắn đứng dậy và hỏi: "Em muốn tập đoàn Thẩm thị phá sản sao?" Sơ Tranh trả lời: "Việc này không nằm trong kế hoạch của tôi."
Lâm Dương ngồi trong xe, thỉnh thoảng nhìn về hướng chung cư nhưng không thấy gì. Khi hắn bắt đầu buồn ngủ, cửa xe bị kéo ra. "Thẩm tổng," Lâm Dương gọi. Thẩm Minh ôm Đế Vương Lục, khuôn mặt bình tĩnh khiến Lâm Dương hơi lo lắng. Hắn bảo Lâm Dương điều tra tình trạng kinh tế của Sơ Tranh và ai mà cô thường tiếp xúc.
Ngày hôm sau, Thẩm Minh nhận được thông tin chi tiết hơn mong đợi. Một năm trước, Sơ Tranh được đón về Thẩm gia sau khi sống ở một gia đình bình thường với hoàn cảnh kinh tế kém. Hắn cảm thấy thông tin không khớp với hình ảnh cô gái kiêu ngạo mà hắn biết.
Khi Sơ Tranh đến trường, cô bị một cậu bé mập mạp chặn lại. Cậu thở hổn hển và chào: "Bạn học Thẩm, chào buổi sáng." Rồi cậu ta lấy ra những món quà mà Sơ Tranh đã tặng hôm trước và hỏi có thật không. "Ừ, không thích thì cứ ném đi," cô đáp. Cậu mập mạp hoảng hốt nhận lấy và thầm nghĩ rằng giờ cậu chính là cấp dưới của Sơ Tranh, thật sự khiến cậu cảm thấy vui mừng.
Khi Sơ Tranh bước vào trường, cô nhận thấy ánh nhìn từ xung quanh. Người khác cũng không dám đùa giỡn với cô, và tin đồn về sự khủng hoảng tài chính của Thẩm thị bắt đầu lan rộng, khiến mọi người trở nên cẩn trọng hơn. Sơ Tranh cảm thấy hoàn toàn mờ mịt về những gì đang xảy ra.
Thẩm Minh đến chung cư của Sơ Tranh, nơi vẫn giữ nguyên không khí lạnh lẽo. Sau khi nấu ăn cho Sơ Tranh, hai người có cuộc đối thoại về dây chuyền mà Thẩm Minh tặng. Sơ Tranh tỏ ra không thích nhưng vẫn đeo nó, trong bối cảnh Thẩm thị đang gặp khủng hoảng tài chính. Thẩm Minh nhận được thông tin về quá khứ của Sơ Tranh, khiến hắn hoài nghi về hình ảnh của cô. Ở trường, Sơ Tranh đối mặt với sự chú ý từ bạn bè và những tin đồn về tình hình tài chính của gia đình.
Trong một cuộc thảo luận sôi nổi về khối Đế Vương Lục, Sơ Tranh quyết định tặng món đồ giá trị này cho Thẩm Minh, khiến mọi người xung quanh bất ngờ. Giải Nguyệt Bùi và tiểu mập mạp bày tỏ ý kiến về giá trị của khối đá, trong lúc Bạch Vũ Dao chứng kiến với sự ghen tị. Thẩm Minh dẫn Sơ Tranh rời đi, bỏ lại những người khác đầy thắc mắc và sự bứt rứt, trong khi Lâm Dương chờ sẵn để đưa họ về chung cư.