Phong Vọng không muốn nói về nguyên nhân mình đánh người, ánh mắt kháng cự rõ ràng, như thể đang nói "đừng nghe ngóng chuyện riêng của tôi", đầy phòng bị và cảnh giác. Sơ Tranh chú ý đến bình thuốc trên bàn, và dường như Phong Vọng nhận ra, hắn lập tức cầm bình thuốc, chắn ánh nhìn của cô.

Hắn ung dung nói: "Tiểu sư muội, giúp tôi giấu bình thuốc này đi, tôi sẽ coi cô là người tốt!" Sơ Tranh không rõ ràng, nhưng việc hắn càng cố giấu giếm chỉ làm tăng thêm nghi ngờ. Cô thản nhiên nói: "Hôm nay tạm dừng quay, tôi sẽ đưa anh về."

Phong Vọng đáp: "Trợ lý đưa tôi về..."

"Vậy tôi chỉ có thể cho Lan Linh biết." Sơ Tranh nói thẳng, mặc dù có phần uy hiếp, nhưng vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như không phải mình đang đe dọa.

Một lúc sau, Phong Vọng mới đáp: "Vậy làm phiền tiểu sư muội."

"Ừ."

Phong Vọng rời đi, cố gắng che cổ do đau, thì thầm: "Đừng để tôi biết ai đã đánh!"

Hắn không có ý định biết, nhưng Sơ Tranh đã đưa hắn về chung cư rồi ngay lập tức rời đi mà không quay đầu lại.

Sau hai ngày ngừng quay, lịch quay được thông báo tiếp tục. Phong Vọng lo rằng sẽ bị thay thế, nhưng không có động tĩnh nào từ phía bên kia. Cảm thấy có thể bị mất lý lẽ, hắn cố gắng làm việc nghiêm túc hơn—nhưng vẫn không cải thiện được tình thế, đạo diễn vẫn tức giận.

"Chúng ta còn một phần cuối cùng, hai vị lão sư cố gắng hoàn thành trong hôm nay."

"Tôi không có vấn đề." Phong Vọng nhanh chóng trả lời.

"..." Thực ra, người có vấn đề chính là ông!

Cảnh cuối cùng được quay trong môi trường hiện đại, tại trường học. Phong Vọng dường như đã có sự chuẩn bị và không mắc phải sai lầm nào. Cảnh quay diễn ra, nam sinh chạy nháo nhào đụng phải nữ sinh, hai người chạm mặt.

Cánh hoa anh đào bay lượn xung quanh, và trong không khí có mùi hương thanh xuân tỏa ra. "Cẩn thận..." Có người hô lớn. Thiếu niên quay đầu lại, thấy một chiếc xe lao đi về phía hắn. Nữ sinh nhanh chóng kéo hắn sang một bên.

"Đạo diễn, cắt!" Đạo diễn gào lên.

"Trì lão sư, đoạn này hai người phải ngã xuống đất và lăn sang bên cạnh." Ông vừa nói vừa làm động tác.

Sơ Tranh thẳng thắn: "Tôi có thể kéo hắn ra."

Đạo diễn mệt mỏi, rõ ràng không cần cô làm như vậy. "Chúng ta cần hiệu ứng, không phải lý lẽ hợp lý!" Lời ông nói không thể thuyết phục cô, vì điều cô cần là hiệu quả thị giác, không phải logic.

Sau khi xem đạo diễn cúi đầu, Sơ Tranh vẫn giữ im lặng. Phong Vọng chú ý tới cánh tay cô đang nắm tay hắn. Cả hai đứng gần nhau, cho dù hắn chỉ chạm vào cô qua lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên lòng bàn tay của cô. Khi Sơ Tranh buông hắn ra, đạo diễn đã yêu cầu quay lại.

Cả đoàn phim bắt đầu quay trở lại vị trí của mình, chiếc xe tiến gần. Sơ Tranh giữ chặt thiếu niên đang sợ hãi, chẳng may lại không ngã. "Xin lỗi, thói quen," cô xin lỗi trước khi đạo diễn kịp nổi giận.

Cuối cùng, cả hai cũng ngã xuống đất. Đạo diễn đứng hình, không phải yêu cầu cô ngã thật nhưng cô lại làm vậy! Hơn nữa, động tác của họ rất ăn ý.

Phong Vọng bắt đầu cảm thấy lúng túng và vội vàng đứng dậy, đi sang một bên. "Anh Phong, anh nóng quá sao?" Trợ lý từ xa hỏi.

"Không nóng."

"Sao anh lại ra mồ hôi?" Trợ lý thắc mắc.

"Đi đi đi." Phong Vọng đuổi trợ lý đi.

Sơ Tranh từ từ đứng dậy. "Chị Sơ Tranh, sao lại bị thương?" Lương Tịch hỏi khi nhận thấy vết thương trên tay Sơ Tranh.

"Không sao," Sơ Tranh lắc đầu, vừa rồi cô đã cố gắng đỡ cho Phong Vọng khi ngã.

Lương Tịch kéo tay Sơ Tranh dẫn đi xử lý vết thương. Nhóm quay đổi địa điểm và Phong Vọng không nhìn thấy Sơ Tranh, dẫn đến đạo diễn liên tục quát mắng.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Sơ Tranh trở về từ toilet, thấy rằng Phong Vọng và trợ lý đều không có ở đó, áo khoác của hắn thì để lại trên ghế. Cô nhanh chóng tiến lại, không để ý xung quanh.

"Cô đang tìm gì thế?" Giọng của Phong Vọng vang lên từ sau lưng. Sơ Tranh cứng lại.

Cô vội trấn tĩnh, giấu tay ra sau lưng và bình tĩnh: "Điện thoại."

"Điện thoại không phải đang ở trên tay cô sao?"

Sơ Tranh cúi đầu, nhận ra rằng điện thoại mình đang cầm trên tay. "Vừa tìm được." Cô đáp, cố gắng làm vẻ tự nhiên. Phong Vọng không hoàn toàn tin, hỏi thêm. Cô nhanh chóng đổ lỗi cho Lương Tịch. Dường như hắn tin vào điều đó, không hỏi thêm nữa, mà chỉ nằm xuống ghế, kéo áo khoác đắp lên mặt.

Sơ Tranh thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn khi cô đã nhanh trí.

Tóm tắt chương này:

Phong Vọng thể hiện sự phòng thủ khi bị Sơ Tranh chất vấn về vết thương của mình. Sau khi từ chối lời mời đưa về, hắn lo lắng về vị trí của mình trong đoàn quay. Cảnh quay tại trường học diễn ra với nhiều động tác vui vẻ nhưng lại dẫn đến sự cố. Sơ Tranh không ngại ngần bảo vệ Phong Vọng, dẫn đến một vết thương nhỏ cho cô. Sự tương tác giữa họ khiến không khí trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy thú vị, với sự chú ý từ đạo diễn và các thành viên trong đoàn.

Tóm tắt chương trước:

Phong Vọng và Sơ Tranh có một cuộc trò chuyện căng thẳng về tình trạng sức khỏe của hắn. Khi Lương Tịch báo cáo về việc Phong Vọng đánh người, Sơ Tranh lập tức can thiệp và đánh Phong Vọng để ngăn hắn. Sau đó, họ thảo luận về cách giải quyết các vấn đề phát sinh do sự cố này bằng tiền bạc. Phong Vọng cảm ơn Sơ Tranh nhưng vẫn lo lắng về việc tình hình có thể bị phát tán, trong khi Sơ Tranh cố gắng giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa họ.