Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Không có thẻ người tốt thì không bỏ rơi cậu được. Sơ Tranh định nói như vậy, nhưng phía sau tự động cách âm, Tô Tửu chỉ nghe thấy hai chữ "Không có".
Sơ Tranh thầm mắng trong lòng, cái con chó đần độn này, quả nhiên là khắp nơi đều có hố. Tô Tửu nằm sấp trong ngực Sơ Tranh một lúc, không nỡ buông cô ra: "Vậy tôi về trước, cô quay đến khi nào?"
"Đến khuya."
"Ồ... Cô ở khách sạn nào?"
Sơ Tranh không có ý định nói cho hắn biết, nhưng khi cô im lặng thì Tô Tửu dường như không có ý định rời đi. Thẻ người tốt không thể làm rơi, không thể làm rơi...
Quyết định, Sơ Tranh đưa thẻ phòng của mình cho hắn. Tô Tửu vui mừng nhận lấy: "Tôi đi đây."
...
Sơ Tranh trở lại khách sạn lúc rạng sáng. Thẻ phòng chỉ có một cái và cô đã đưa cho Tô Tửu, giờ chỉ còn cách ấn chuông, nhưng ấn mãi cũng không có ai ra mở cửa.
Vương bát đản mà mở miệng, chắc chắn lại xảy ra chuyện!
Quả nhiên một giây sau, Vương Giả cho cô một cái địa chỉ: "Nhà kho số 230 đường Sơn Hải."
Sơ Tranh đụng đầu vào cửa, sao cô lại xui xẻo như vậy, vì cái gì mà lại xui xẻo như vậy chứ! Ông trời sao lại đành lòng xuống tay với một đứa nhóc đáng thương như cô! Ma quỷ! Đều là ma quỷ!
Cửa bên cạnh mở ra, một người đi ra từ gian phòng, Sơ Tranh lập tức đứng thẳng người, mặt không biểu cảm sửa sang lại quần áo, trong ánh mắt hơi nghi ngờ của người kia, cô phiền muộn rời đi.
Nhà kho số 230 đường Sơn Hải là một khu vực hoang vắng, đang chuẩn bị phá hủy để xây dựng tòa nhà thương mại. Khắp nơi có thể nhìn thấy dòng chữ màu đỏ, trên mặt đất còn rải rác vỏ lon nước và một vài tờ báo cũ, mặt đất loang lổ những vết bẩn không biết nguồn gốc.
Sơ Tranh cùng mười vệ sĩ lực lưỡng như đại tỷ xã hội đen xuất hiện trên đường, tìm tới nhà kho số 230.
"Cô chủ, chính là chỗ này."
Nghe vậy, Sơ Tranh ngẩng đầu, hơi dương cằm: "Đạp cửa."
"Vâng."
Hai vệ sĩ tiến lên, đá văng cửa sắt loang lổ, tiếng người hỗn loạn truyền ra từ trong kho hàng.
Sơ Tranh đứng bên ngoài, ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh sao trong mắt cô tạo nên những gợn sóng lăn tăn, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động.
"Cô chủ, đã làm xong rồi."
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, đi vào nhà kho, Tô Tửu đang được người ta cởi trói, thấy cô tiến vào, hắn chạy thẳng tới ôm chầm lấy cô.
"Không sao." Sơ Tranh vỗ đầu hắn an ủi, rồi vô tình sờ hai lần, mềm mềm...
"Cô chủ, xử lý những người này thế nào?" Vệ sĩ đứng một bên hỏi.
Nằm dưới đất là sáu người đàn ông cao lớn, nhìn qua rất có uy hiếp, nhưng lúc này lại nằm rạp trên đất không dám nhúc nhích. Sơ Tranh quét mắt nhìn họ, thật sự nghĩ rằng chỉ cần xăm hình xăm lên người là có thể trở thành cao thủ tuyệt thế à, hù dọa trẻ con còn tạm được.
Phiền phức a...
Vương Giả ở trong đầu Sơ Tranh ồn ào, cô đau đầu bảo vệ sĩ đưa ghế đến để Tô Tửu ngồi xuống. Tô Tửu không chịu buông cô ra, Sơ Tranh chỉ có thể đứng bên cạnh, hắn ôm eo cô, dán vào bụng dưới, nhìn chằm chằm bọn bắt cóc.
Vệ sĩ kéo những người trên mặt đất dậy, xếp thành một hàng.
Sơ Tranh hỏi: "Ai sai các người bắt cóc hắn?"
Bọn bắt cóc nhìn nhau, họ mới trói Tô Tửu, còn chưa kịp làm gì thì người này đã tìm đến cửa!
"A ——" Một vệ sĩ đột nhiên đạp một cước, lớn giọng quát: "Cô chủ đang hỏi, nói!"
Áp lực từ vệ sĩ khiến bọn bắt cóc cảm thấy mình chỉ như một con tôm tép.
"Tôi... Tôi không biết." Người bị đạp trả lời lắp ba lắp bắp: "Có một người phụ nữ đột nhiên tới tìm chúng tôi..."
Người mà nữ nhân kia muốn bắt cóc là Sơ Tranh. Nhưng vì cô luôn có người theo bảo vệ, họ không tìm được cơ hội. Sau đó, họ phát hiện ra Tô Tửu.
Thực ra, Tô Tửu bị Sơ Tranh liên lụy. Họ dự định dùng Tô Tửu để dụ Sơ Tranh tới, rồi bắt cóc cô.
Sơ Tranh hỏi: "Người phụ nữ kia là ai?"
"Không biết, cô ta đeo khẩu trang và kính râm." Họ hoàn toàn khai báo thành thật.
Sơ Tranh lại hỏi: "Bắt cóc tôi làm gì?"
Bọn bắt cóc đồng loạt lắc đầu: "Không biết... Chỉ biết nói trói cô lại... rồi gọi điện thoại cho cô ta."
Sơ Tranh đưa tay từ đỉnh đầu Tô Tửu xuống phía sau, như có như không sờ một cái: "Gọi điện thoại cho cô ta, nói đã trói được tôi rồi."
Bọn bắt cóc không dám phản đối, run rẩy gọi điện thoại. Khi kết nối, bên kia không có âm thanh.
"... Là tôi." Tên bắt cóc cố kiềm chế: "Chúng tôi đã bắt được người, tiếp theo nên làm gì?"
"Đưa ảnh cho tôi xem." Giọng của nữ nhân vang lên rồi biến mất.
"Liễu Mạn Mạn." Sơ Tranh nghe ra giọng cô ta. Kim chủ của cô ta, Tạ Chu không để ý tới cô ta nữa, nhưng hiện giờ cô ta vẫn nhảy nhót.
Đây chính là kết quả của việc không nghe lời cô!
Bọn bắt cóc e ngại nhìn Sơ Tranh, cô gái tuổi còn trẻ này lại mang đến cho họ cảm giác đáng sợ.
"Chúng tôi chỉ làm việc vì tiền, cô tốt bụng thì tha cho chúng tôi."
"Tha cho các người?"
Giọng điệu của Sơ Tranh rất bình tĩnh, nhưng khiến bọn bắt cóc cảm thấy sống lưng phát lạnh.
...
Sơ Tranh đưa Tô Tửu trở lại khách sạn, sắc mặt Tô Tửu đã tốt hơn một chút.
"Bị hù dọa?" Sơ Tranh hỏi.
Tô Tửu cắn môi dưới, lắc đầu, nhưng tay vẫn kéo Sơ Tranh theo.
Sơ Tranh không rõ ý vị hừ nhẹ một tiếng. Tô Tửu lo lắng và tìm cách tránh ánh mắt của cô.
Trong phòng tắm, Tô Tửu đứng trước gương, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh và lồng ngực. Thiếu niên trong gương vẫn đẹp, nhưng đôi mắt lại u ám, như chứa đựng bão táp, khiến người ta lo sợ.
Nước lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống, làm hắn run rẩy. Dòng nước như gột rửa tất cả những nỗi khó chịu, trả lại cho hắn sự sạch sẽ vốn có.
Sơ Tranh là nhân vật quan trọng trong các đoàn phim khó khăn, thường được mời làm nữ chính để giải quyết vấn đề tài chính. Tô Tửu, một diễn viên đang nổi, khiến người hâm mộ mong đợi sự hợp tác với Sơ Tranh hơn. Trong khi đó, Liễu Mạn Mạn cảm thấy ghen tị và bất mãn khi Tạ Chu công khai bạn gái mới. Một buổi gặp gỡ giữa Tô Tửu và Sơ Tranh diễn ra đầy tình cảm, khi Tô Tửu cởi mở về việc muốn đóng phim cùng cô, và cả hai chia sẻ những cảm xúc chân thành về mối quan hệ của họ.
Sơ Tranh và Tô Tửu gặp rắc rối khi Tô Tửu bị bắt cóc. Sau khi tìm thấy Tô Tửu trong một nhà kho hoang vắng, Sơ Tranh cùng vệ sĩ của mình đã giải cứu hắn. Trong quá trình thẩm vấn bọn bắt cóc, Sơ Tranh phát hiện có một người phụ nữ bí ẩn đứng sau vụ bắt cóc. Cuối cùng, Sơ Tranh đưa Tô Tửu trở lại khách sạn, nhưng tâm trạng của hắn vẫn không được tốt, phản ánh qua ánh mắt u ám khi đứng trước gương.