Vương Giả liên tục nhắc nhở Sơ Tranh về tầm quan trọng của việc có tiền, nhưng Sơ Tranh không mặn mà gì với điều đó. Theo chỉ dẫn của cô, camera rất nhanh chóng ghi lại được hình ảnh của chiếc xe nghi vấn, nhưng sau đó, nó lại rẽ vào một góc khuất, khiến mọi nỗ lực theo dõi trở nên vô ích.
Ngôn Ngộ không có mặt, Thẩm Tứ Minh quyết định để Sơ Tranh dẫn Ngôn Ngộ đi trước, trong khi anh ta tiếp tục tìm kiếm thông tin hữu ích. Anh còn bố trí hai người bảo vệ cho Ngôn Ngộ, không ai biết hung thủ có còn muốn gia tăng mối đe dọa về phía Ngôn Ngộ hay không.
Sau khi tra cứu bất thành, Thẩm Tứ Minh vô cùng tức giận, trong khi Chu Văn đã bị áp giải về cục cảnh sát. Anh trực tiếp tham gia thẩm vấn, nhưng chu Văn vẫn giữ im lặng về lý do anh ta bị tàn tật. Thẩm Tứ Minh đã cho gọi những người làm việc tại nhà máy Thường Phong, nhưng không ai có thể làm sáng tỏ chuyện của Chu Văn.
Khi những người này ra khỏi cục cảnh sát, Từ đặc trợ đã chờ sẵn và hỏi còn một vấn đề khác: có nhiều nguồn tin đồn rằng Chu Văn từng có mối quan hệ mập mờ với bà chủ nhà máy Thường Phong, và đã từng xảy ra một cuộc cãi vã giữa họ mà ông chủ đã chứng kiến. Từ đặc trợ thắc mắc: "Có phải ông chủ đã gây ra thương tích cho Chu Văn trong cơn tức giận không?" Nhưng không ai có đủ thông tin để khẳng định.
Ông chủ và bà chủ nhà máy đều đã mất tích. Người duy nhất có mối liên hệ nghi vấn là Chu Văn, người từng có quan hệ gần gũi với bà chủ. Thẩm Tứ Minh ra lệnh tìm kiếm chiếc xe mà trước đó đã được phát hiện.
Mặc dù khả năng Chu Văn là hung thủ cực kỳ thấp, nhưng những người xung quanh anh ta lại có thể có khả năng gây án cao hơn. Sơ Tranh đã thu thập được thông tin đầy đủ về Chu Văn, anh ta tốt nghiệp trung học nhưng không có cơ hội học tiếp do hoàn cảnh gia đình khó khăn. Cha đã mất, mẹ không có công việc cố định và phải làm nhiều việc để nuôi sống hai mẹ con.
Khi không còn chứng cứ để giữ Chu Văn lại, anh ta được thả ra. Mẹ của anh, với vẻ mặt đầy lo âu, đẩy anh lên lầu và bày tỏ sự bất bình trước tình hình kì quái này. "Con không phải hung thủ, ai mà tin được đó?" Chu Văn cố gắng trấn an mẹ.
Nhưng khi về đến nhà, mẹ Chu nhận ra có người ở trong phòng khách. Hai người lạ mặt, một đàn ông đứng và một cô gái ngồi trên ghế sofa. Mẹ Chu cảnh giác và chuẩn bị gọi cảnh sát. Người đàn ông lịch sự trình bày rằng Cẩm tổng cần hỏi chuyện Chu Văn.
Mẹ Chu yêu cầu họ rời khỏi nhà nhưng khi chứng kiến hành động của họ, bà càng lo sợ. Từ đặc trợ bất đắc dĩ ra hiệu, một nhóm vệ sĩ xuất hiện, tách mẹ và con ra. Chu Văn quẫn trí kêu lên, nhưng không ai nghe thấy nỗi đau của anh.
Sơ Tranh, mặt không biểu cảm, yêu cầu Chu Văn cho biết ai là hung thủ. Bất chấp sự không hợp tác của anh, Sơ Tranh không ngần ngại đe dọa mẹ của anh để buộc anh phải nói ra sự thật. Khi Chu Văn rơi vào tuyệt vọng, anh đã khuất phục và nhượng bộ trước áp lực. "Tôi làm! Tôi làm!", anh khuỵu gối cầu xin trong khi ánh mắt tuyệt vọng hướng về mẹ mình, khao khát bảo vệ bà khỏi nguy hiểm.
Sơ Tranh nhận thức được sự quan trọng của tiền, tuy nhiên không hợp tác với Vương Giả. Thẩm Tứ Minh giao nhiệm vụ cho Sơ Tranh dẫn Ngôn Ngộ trong khi anh điều tra về Chu Văn, người bị nghi ngờ mặc dù không có chứng cứ thuyết phục. Sau khi thả Chu Văn, mẹ anh lo lắng khi hai người lạ đến nhà yêu cầu gặp. Cuộc trò chuyện căng thẳng với nhóm vệ sĩ dẫn đến việc Chu Văn thừa nhận mình là hung thủ, dù trong lòng khao khát bảo vệ mẹ khỏi nguy hiểm.
Cuộc điều tra về vụ mất tích diễn ra 10 năm trước tại nhà máy Thường Phong khiến Ngôn Ngộ quyết tâm tìm ra sự thật. Ông chủ nhà máy bận rộn với các vấn đề tài chính khi bà chủ mất tích cùng một khoản tiền lớn. Khi xem lại bức ảnh chụp công nhân tại nhà máy, Ngôn Ngộ nghi ngờ Chu Văn, một công nhân tàn tật, có liên quan tới vụ án. Sau khi rời khỏi nhà máy, Ngôn Ngộ và Sơ Tranh gặp phải một vụ va chạm xe gây nguy hiểm, cho thấy hung thủ vẫn đang theo dõi họ.