Trong thời gian Ly Đường dưỡng thương, gia tộc Tống không xuất hiện, dường như lời cô nói đã trở thành sự thật, họ không dám động vào hắn. Chỉ có điều, sau lần nói chuyện với Sơ Tranh, Ly Đường không còn nói thêm gì nữa, hắn suốt ngày nghiêm mặt, ánh mắt từ trống rỗng chuyển sang u ám. Tuy nhiên, khi Sơ Tranh xuất hiện, hắn lại bớt đi vẻ lạnh lùng đó.

Sơ Tranh cảm thấy rằng hắn đã hắc hóa, và sẽ không ngăn cản hắn nữa. Vương Giả phải rất vất vả để ngăn cản cô, cho rằng đây thật sự là chuyện rất mệt mỏi. Trên người Ly Đường có diệt ma đinh, nhưng Sơ Tranh không phản ứng. Có lẽ hắn cũng không hy vọng vào việc lấy nó ra, nên tốt hơn hết là giữ lại chút tự tôn.

Sau nhiều ngày tĩnh dưỡng, Ly Đường cuối cùng cũng có thể xuống giường. Hắn đi đến cửa, chuẩn bị hít thở không khí trong lành, nhưng cửa lại không mở. Hắn cố gắng kéo nhưng không có gì thay đổi. Bực bội, hắn quay đi đến cửa sổ, mở nó ra. Cơn gió thổi vào mặt hắn, nhưng khi hắn đưa tay qua, hắn lại cảm nhận được một luồng nhiệt nóng. Có vẻ như căn phòng này đã được thiết lập một loại kết giới. Hắn thở dài, nhận ra rằng Sơ Tranh đã nhốt hắn ở đây.

Thời gian qua, hắn không thể ra ngoài, mà những người phục vụ vẫn ra vào bình thường, nên hắn không để ý đến chuyện này. Cảm giác hoàn toàn bị giam giữ khiến hắn cảm thấy bực bội. Nếu như hắn ra được, hắn nhất định sẽ không chịu chết! Hắn phải mạnh mẽ hơn, không để bất cứ ai có thể ức hiếp mình.

Rồi một ngày, Sơ Tranh bước vào phòng, cầm theo một túi đồ ăn vặt, đưa cho hắn và bảo hắn chuẩn bị để ra ngoài. Cô nói có người biết cách lấy diệt ma đinh ra và dẫn hắn đi tìm. Hắn cảm thấy bất ngờ, nhưng không kịp hỏi thì Sơ Tranh đã rời đi, để lại sự chờ đợi trong lòng hắn.

Khi Sơ Tranh đi ra khỏi khách điếm, một chiếc xe ngựa đang đợi, và mã phu vui vẻ chào đón cô. Họ đã đợi hơn nửa canh giờ. Sơ Tranh nhìn về phía khách điếm, nghĩ đến Ly Đường có thể đã tỉnh dậy và nhìn thấy hắn từ đó. Và đúng lúc đó, Ly Đường xuất hiện, lặng lặng tiến về phía cô.

Sau khi lên xe, mã phu đánh xe đi ra ngoài thành. Trên đường, họ bắt gặp các tu sĩ của Tử Vân tông, điều đó khiến mọi người đổ xô theo hướng này. Sơ Tranh nhìn thấy những bóng dáng kia và nghĩ đến Lâm Thần, không biết hắn vẫn còn sống hay không.

Khi đoàn người đi về phía Tống gia, chiếc xe ngựa của Sơ Tranh lại chậm rãi rời khỏi thành, dần dần khuất xa giữa đông người.

Tại Bách Ứng cốc, Sơ Tranh cố gắng để được vào gặp Cốc chủ. Sau một hồi thuyết phục, với những túi linh thạch chất cao, cuối cùng cô cũng được phép vào. Ly Đường theo chân cô, cảm thấy sự phung phí của cô quả là không thể tưởng tượng nổi. Từng cánh cửa mở ra, bên trong truyền ra âm thanh trầm buồn. Họ chuẩn bị bước vào một cuộc khám phá mới, với sự hy vọng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như mong đợi.

Tóm tắt chương này:

Trong thời gian dưỡng thương, Ly Đường cảm thấy bị giam giữ và không thể ra ngoài, nhưng sự xuất hiện của Sơ Tranh mang đến hy vọng. Cô hứa hẹn có người biết cách lấy diệt ma đinh ra để giúp hắn. Sau khi lên xe ngựa đi tìm người này, họ gặp các tu sĩ của Tử Vân tông, khiến Sơ Tranh nhớ đến Lâm Thần. Cuối cùng, cô thuyết phục được Cốc chủ cho vào Bách Ứng cốc, nhưng Ly Đường không thể không cảm thấy bàng hoàng trước sự phung phí của cô và chờ đợi điều gì sẽ đến trong cuộc tìm kiếm mới này.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh bị nghi ngờ là hung thủ trong cái chết của Tống công tử, khi một tên trộm tố cáo cô. Cô bình tĩnh phản bác các cáo buộc và chứng minh rằng mình không có liên quan, trong khi tên trộm gào thét để tự biện minh. Những người nhà họ Tống hoang mang không biết tin ai. Sau một cuộc xung đột, Sơ Tranh kiên quyết không đi cùng họ. Tình huống trở nên căng thẳng khi cả hai bên đều có lý do để nghi ngờ nhau, và Tống gia phải quyết định xem nên hành động như thế nào khi sự việc liên quan đến Ma tộc cũng nổi lên.