Sơ Tranh tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra. Giang Ngọc Ngọc thấy Sơ Tranh không chú ý đến mình, trong khi xung quanh lại có nhiều thực khách chứng kiến, cảm thấy rất xấu hổ, khuôn mặt nóng bừng.

Cô ta đứng dậy, chỉ tay vào Sơ Tranh và nói: "Nhà chúng ta đã nuôi dưỡng ngươi khi cha mẹ ngươi qua đời, vậy mà ngươi lại trộm bạc của chúng ta để vào đây ăn uống thoải mái. Ngươi có biết xấu hổ không?" Câu nói của cô ta đầy ghen tị; làm sao Sơ Tranh có thể ăn ngon như vậy nếu không phải trộm cắp?

Sơ Tranh không phản ứng, có vẻ như cô đã quen với những lời công kích này. Giang Ngọc Ngọc cảm thấy kiêu ngạo và muốn tiếp tục tạo áp lực. Cô ta lui lại một bước, nhưng rồi lại khẳng định sự tự tin của mình: "Có phải ngươi muốn đánh ta không?"

"Đánh ngươi thì sao nào?" Sơ Tranh bình thản đáp. Giọng nói điềm tĩnh của cô khiến Giang Ngọc Ngọc cảm thấy hoảng sợ.

Sau khi hất tay, Sơ Tranh đã khiến Giang Ngọc Ngọc ngã xuống đất. Cô ta không đứng dậy mà ngồi trên nền, khóc lóc ầm ĩ: "Mọi người nhìn xem, nàng trộm tiền trong nhà mà còn dám huênh hoang như vậy. Nhà chúng ta đối xử tốt với nàng, cho nàng ăn cho nàng mặc, nàng đáp lại bằng cách này, có ai còn nhân tính không?"

Sơ Tranh nhìn cô ta, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngươi cứ việc báo quan đi."

Giang Ngọc Ngọc sững sờ. Những thực khách xung quanh bàn luận, một số người nhận thấy bộ dạng của Sơ Tranh không giống như một cô gái bình thường. Với trang phục đơn giản, nhưng khí chất của cô lại khiến người khác không thể làm ngơ.

Sơ Tranh khoanh tay, nhìn Giang Ngọc Ngọc đang bối rối: "Ngươi có muốn ăn không?"

Cô gọi Tiểu Nhị mang thêm thức ăn đến, khiến mọi người cảm thấy khó hiểu. Giang Ngọc Ngọc nhìn bàn thức ăn thơm ngon, bụng kêu òng ọc.

"Ăn đi, ta mời ngươi," Sơ Tranh nói.

Giang Ngọc Ngọc vẫn cảm thấy không thể chấp nhận, nhưng một phần cô ta không thể cưỡng lại mùi thơm. Cô muttering dọa dẫm: "Đừng tưởng rằng như vậy là ta sẽ tha thứ cho ngươi, trở về ta sẽ dạy dỗ ngươi."

Sơ Tranh không nói gì. Giang Ngọc Ngọc nhìn đống đồ ăn phần lớn đồ ăn, cô ta nuốt nước bọt, rồi ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn.

Mọi người nhìn thấy Giang Ngọc Ngọc ăn uống ngon lành sau khi dọa dẫm Sơ Tranh càng thêm khó hiểu. Cô ta không thể nào ăn hết số lượng lớn thức ăn, nhưng với suy nghĩ có thể mang đi, Giang Ngọc Ngọc chuẩn bị dừng đũa.

"Hôm nay nếu ngươi không ăn hết, ngươi sẽ không ra khỏi đây," Sơ Tranh lạnh lùng đe dọa.

Giang Ngọc Ngọc kinh ngạc: "Ngươi muốn ta ăn đến chết sao?"

"Không được lãng phí," Sơ Tranh nói. Giang Ngọc Ngọc cảm thấy run sợ, ngồi lại trên ghế, không thể đứng dậy.

Người xung quanh cảm thấy khó chịu vì không dám lên tiếng ngăn cản cái cách của Sơ Tranh. Cuối cùng, Giang Ngọc Ngọc ăn đến mức không thể chịu nổi, và Sơ Tranh mới đứng dậy.

Mọi người xung quanh từng người một bắt đầu nói chuyện về việc Giang Ngọc Ngọc gọi Sơ Tranh là kẻ cắp, nhưng bản thân cô ta lại ăn những món được mua bằng số tiền đó. Giang Ngọc Ngọc không biết phải nói gì, chỉ biết cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.

Sơ Tranh sau đó tiếp tục đi dạo trong thôn để chờ người khác theo dõi. Khi vừa rời khỏi thị trấn, cô cảm nhận có người đang theo sau. Cô lặng lẽ di chuyển, đến một khu vực hoang vắng.

Ba người theo dõi cô nhanh chóng mất dấu. Một trong số họ lớn tiếng: "Người đâu rồi?" họ đã bị hoảng sợ khi nhìn thấy Sơ Tranh đứng trên vách đá ở phía trên cao.

"Các ngươi theo ta làm gì?" Sơ Tranh hỏi, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống. Một trong ba người bỗng lấy lại tinh thần, định chỉ tay về phía Sơ Tranh và yêu cầu cô giao nộp đồ đáng giá trên người.

Sơ Tranh từ chối họ, nói rằng cướp bóc không phải là một lý tưởng tốt. Họ thắc mắc tại sao cô lại không sợ hãi và thuyết phục nhóm của mình đến gần, nhưng Sơ Tranh không dễ dàng khuất phục.

Tóm tắt:

Giang Ngọc Ngọc chỉ trích Sơ Tranh vì nghi ngờ cô trộm bạc, trong khi Sơ Tranh giữ thái độ bình tĩnh và sắc sảo. Sau khi Giang Ngọc Ngọc ăn uống từ chối nhưng lại bị ép buộc phải ăn hết trước khi rời khỏi, cô ta cảm thấy xấu hổ khi bị người khác chứng kiến. Đến khi Sơ Tranh phát hiện có người theo dõi, cô từ chối giao nộp đồ đạc và không sợ hãi trước đe dọa của bọn cướp, cho thấy sự mạnh mẽ và kiên định của mình.