Con ngươi của Giang Ngọc Ngọc khẽ chuyển, chạy đến bên cạnh Dương Thúy Thúy.
"Nương, để người của Trương viên ngoại đến bắt nàng đi."
Thực ra, Dương Thúy Thúy cũng rất sợ mấy người phía sau Sơ Tranh, nhưng với sự có mặt của người Trương viên ngoại bên ngoài, mụ ta cảm thấy có thêm can đảm.
Nghe lời Giang Ngọc Ngọc nói, Dương Thúy Thúy cảm thấy có lý. Mụ ra ngoài nói vài câu với người bên ngoài. Quả nhiên, người bên ngoài đã mang người vào.
Đối phương đông, căn bản không coi Sơ Tranh và mấy tên thổ phỉ kia ra gì: "Chính là nàng đúng không?"
"Đúng đúng đúng, đây chính là tân nương tử." Dương Thúy Thúy nhanh chóng phụ họa.
"Đi, mang người lên kiệu."
Đối phương phất tay. Gia đinh phía sau, lập tức tiến lên. Sơ Tranh lùi lại một bước, mấy tên thổ phỉ cũng lùi theo cô, động tác chỉnh tề như thể đã được huấn luyện.
Sơ Tranh nhìn họ: "Các ngươi làm gì?"
"Không phải bọn họ tới đón ngươi thành thân sao?" Thổ phỉ rất ngay thẳng.
"Ta giống như người muốn gả chồng à?!" Sơ Tranh hỏi lại.
"..." Nữ nhân không lấy chồng thì muốn làm gì?
"Ngăn bọn họ lại." Sơ Tranh tức giận đến đau dạ dày, nhưng phải giữ gìn thân phận đại lão, chỉ có thể giữ nét mặt nghiêm nghị.
"Ồ."
Mấy tên thổ phỉ lập tức đứng ra, xếp thành một hàng, chắn Sơ Tranh ở phía sau. Gia đinh nhà Trương viên ngoại, đúng là bị hù dọa, hơi ngừng lại.
Thổ phỉ quay đầu lại ngay thẳng hỏi: "Chết hay sống?"
Bọn họ là thổ phỉ, giết người cướp của là chuyện bình thường. Sơ Tranh nhìn trời: "Hiện tại là ban ngày." Giết người giữa ban ngày, có phải muốn vào tù không?
Thổ phỉ không hiểu: "Cho nên... Chết hay sống?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Sống."
Thổ phỉ: "..." Ban đêm thì có thể giết chứ gì, đã hiểu rồi.
Gia đinh: "..." Đám người này là kẻ ngu sao?
Gia đinh của Trương viên ngoại có chút công phu, nhưng so với đám thổ phỉ chuyên giết người cướp của thì vẫn kém xa. Dù số lượng nhiều gấp đôi, nhưng họ vẫn bị ném ra khỏi viện tử. Người trong thôn nghe thấy tiếng động, đã sớm vây quanh, chỉ trỏ bàn tán.
Sơ Tranh dẫn người vào thôn, không ít người đã thấy.
"Nha đầu này không muốn gả, lại còn tìm nhiều người như vậy, không biết nàng lấy đâu ra tiền."
"Mấy ngày nay không phải nàng vào thị trấn sao, không phải tìm được chỗ dựa trên trấn chứ?"
"Không thể nào..."
"Đắc tội với Trương viên ngoại, không có quả ngọt nào đâu. Ta nghe nói Trương viên ngoại có mối quan hệ, hôm nay nàng náo loạn như vậy, Trương viên ngoại có thể tha cho nàng sao..."
Người bị ném ra, vội vàng dìu nhau đứng dậy. Họ không dám vào tiếp. Mấy đại hán kia, thực sự muốn mạng người ta. Họ cảm thấy sắp tan nát.
"Giang gia đại nương!!" Đầu lĩnh tức giận: "Ngươi có ý gì đây? Nói không có vấn đề gì rồi mà, sao nay lại có vấn đề với ngươi? Ngươi không thể nhận tiền, rồi bây giờ lại trở mặt như thế được!"
Dương Thúy Thúy và Giang Ngọc Ngọc sợ hãi, vì những người này thật sự rất hung dữ. Nghe thấy người dẫn đầu chất vấn, Dương Thúy Thúy vội vàng giải thích: "Ta..."
"Ngươi cái gì?"
"Đây không phải ta an bài." Dương Thúy Thúy liền phủi sạch quan hệ: "Là nha đầu chết tiệt kia, ta..."
"Ta chưa từng nói ta muốn gả."
Sơ Tranh xuất hiện ở cửa ra vào, giữa lông mày tràn đầy lãnh ý, như tuyết đầu đông, hàn khí dần dần tỏa ra.
Dương Thúy Thúy giận mà không chỗ phát tiết: "Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, ngươi có tư cách gì mà phản đối?"
Sơ Tranh liếc Dương Thúy Thúy: "Cha mẹ ta chết rồi."
"Ta là đại nương của ngươi, ta chính là trưởng bối của ngươi! Ngươi phải nghe lời ta!!" Dương Thúy Thúy lớn tiếng, khiến mọi người đều đau tai.
"Ngươi bắt ta bán lấy tiền, ta còn phải phối hợp với ngươi? Ngươi tưởng ta ngu chắc?"
Trước đó không phải Dương Thúy Thúy còn cho rằng nguyên chủ là đồ ngu hay sao? Bây giờ đã muốn bắt ta bán lấy tiền.
Phải nghĩ biện pháp bán mụ ta đi mới được.
"Tiểu tỷ tỷ, mong cô hãy tươi sáng rực rỡ một chút, đừng có âm u như vậy được không?" Vương Giả ngữ trọng tâm nhắc nhở.
Tôi cảm thấy mình rất tươi sáng rực rỡ.
"Cô tươi sáng chỗ nào? Cô từ trong ra ngoài đều đen!"
Dáng vẻ tươi sáng.
"Cô chính là một người mặt đơ được không?!"
Tôi cũng không xử lý mụ ta, chỉ bán mụ ta đi, chứng minh rằng tôi có tiến bộ, tôi rất tuyệt.
"Vương Giả tức giận đến bốc khói."
Dương Thúy Thúy vẫn còn tiếp tục nói: "Ta đây không phải vì muốn tốt cho ngươi sao..."
Kiểu tốt này, tôi rất sợ hãi. Mong ngươi đừng tốt với ta nữa. Đáy lòng Sơ Tranh phun tào đến hăng say, trên mặt lại không có chút biểu cảm.
"Hai người các ngươi được rồi, ta không quản các ngươi thế nào, ngày hôm nay ngươi nhất định phải đi theo ta!" Người dẫn đầu nghe không vào, cắt ngang Dương Thúy Thúy, thái độ cường ngạnh.
Sơ Tranh cướp lời trước khi Dương Thúy Thúy kịp nói: "Ta sẽ không đi cùng các ngươi, việc này không liên quan gì đến ta, ai hứa hôn, người đó lên kiệu hoa."
Khuôn mặt Dương Thúy Thúy không biết vì tức hay sao mà đỏ bừng. Mụ ta đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn lên kiệu hoa!
"Hoặc là..." Sơ Tranh hơi kéo dài giọng điệu, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Giang Ngọc Ngọc: "Các ngươi mang nàng đi cũng được."
Giang Ngọc Ngọc biến sắc: "Không... Không liên quan gì đến ta."
"Người Trương viên ngoại muốn chính là ngươi!" Người dẫn đầu nói. Đã tìm khắp gần đây, mới tìm được một người hợp sinh thần bát tự, dùng để xung hỉ, người khác không thể thay thế.
"Ồ." Sơ Tranh mặt lạnh lùng. Vậy thì biến đi.
Coi tôi là đồ tốt để dùng, lão già kia đúng là loại khốn kiếp.
"Ngươi..."
Lần này thổ phỉ phía sau Sơ Tranh rất có nhãn lực, đồng loạt tiến lên một bước, khí thế hùng hổ.
"Còn muốn bị đánh, các ngươi cứ tiếp tục tới." Thổ phỉ ta dùng một ngàn ngân lượng mời đến rất tình nguyện phụng bồi. Một màn mình bị người ném ra vẫn còn ở trước mắt, người dẫn đầu bị hù doạ mà tức khắc lùi về phía sau một bước, sống lưng toát mồ hôi.
Cái nhà này hay lắm!!
Gã nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào Dương Thúy Thúy buông lời: "Chuyện ngày hôm nay, các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định sẽ nói cho Trương viên ngoại biết."
"Không phải, ngươi nghe ta giải thích."
"Có cái gì mà giải thích?" Người dẫn đầu không nghe: "Đi."
Người dẫn đầu quay người rời đi, hai rương sính lễ kia cũng bị mang đi.
Xong rồi. Trong đầu Dương Thúy Thúy hiện lên hai chữ như vậy. Đắc tội với Trương viên ngoại, sau này còn có thể sống tốt được sao?
Dương Thúy Thúy nghĩ đến đầu sỏ gây tội, đáy lòng phẫn nộ như núi lửa phun trào: "Giang Sơ Tranh!!"
"Làm cho mụ ta ngậm miệng lại."
Bọn thổ phỉ kích động: "Giết chết sao?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Đánh ngất xỉu." Có thể xử lý thì cần các ngươi làm gì?
Giang Đại Sinh nhận được tin tức, vội vàng chạy từ dưới ruộng về, hình ảnh đầu tiên trông thấy chính là vợ mình nằm dưới đất. Trong viện loạn thất bát tao, Giang Ngọc Ngọc canh giữ bên cạnh Dương Thúy Thúy, một bộ dáng bị dọa sợ. Mà gian phòng của Sơ Tranh, thỉnh thoảng có nam nhân dáng người vạm vỡ ra vào, khuân đồ.
Sơ Tranh ngồi ở chỗ thoáng mát trong viện, nhắm mắt dưỡng thần.
"Chuyện gì xảy ra?"
Giang Đại Sinh lơ ngơ.
"Những người này là ai?"
Giang Ngọc Ngọc sắc mặt trắng bệch: "Không... Không biết, bọn họ đi về cùng Sơ Tranh..."
"Đi về cùng nàng?"
Giang Ngọc Ngọc gật đầu: "Cha, có phải nàng điên rồi không?"
Trong bối cảnh căng thẳng, Dương Thúy Thúy tìm cách đưa Sơ Tranh đi gả cho Trương viên ngoại, nhưng Sơ Tranh lại phản đối quyết liệt. Mọi chuyện trở nên hỗn loạn khi thổ phỉ xuất hiện để bảo vệ Sơ Tranh, dẫn đến một cuộc đụng độ giữa họ và người của Trương viên ngoại. Dương Thúy Thúy tìm mọi cách để thoát khỏi trách nhiệm, nhưng Sơ Tranh khẳng định mình không muốn gả, tạo nên một tình huống dở khóc dở cười và phát sinh nhiều mâu thuẫn giữa các nhân vật.
Sơ Tranh quyết định mời một nhóm thổ phỉ xuống núi để giúp cô trong công việc của mình, đồng thời đổi trang phục để cải thiện hình ảnh. Sau khi trở về, cô gặp nhiều ánh mắt nghi ngờ từ mọi người, đặc biệt là Dương Thúy Thúy, người quản lý gia đình. Dương Thúy Thúy chuẩn bị cho việc Sơ Tranh kết hôn với Trương viên ngoại, nhưng Sơ Tranh không có ý định nghe lời và không muốn tham gia vào cuộc hôn nhân này. Những thổ phỉ bên cạnh cũng khiến tình hình thêm căng thẳng khi họ e ngại trước khí thế của cô.
Giang Ngọc NgọcDương Thúy ThúySơ TranhTrương viên ngoạiVương GiảGiang Đại SinhNgười dẫn đầuThổ phỉ
tân nương tửHôn nhângả chồngđại lãothổ phỉđắc tộiTrường viên ngoạiHôn nhân