Thu Nhai không nhớ rõ những chuyện trước kia. Trí nhớ của hắn bắt đầu từ khi hắn được đưa về thôn, hàng ngày phải làm việc vất vả và chịu đói, thường xuyên bị đánh đập. Ký ức của hắn chỉ toàn là những sự việc đau thương ấy. Hắn đã dần hình thành một bản năng: không được trái lời, không thể thể hiện sự không hài lòng, nếu không sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Sơ Tranh đã rất cố gắng để khiến hắn cảm nhận được rằng ở đây, hắn sẽ không còn phải lo lắng về đói khổ hay bị đánh đập nữa.
Trong một bữa sáng, bọn thổ phỉ đang ăn uống, Lương Hán bất ngờ nói với mọi người về Thu Nhai: “Chẳng nhẽ các ngươi không nhận ra thằng bé ấy có hơi ngốc?” Cả bọn đều nhìn vào trong nhà, nơi có Sơ Tranh đang cho Thu Nhai ăn. Mặc dù vẻ mặt của Sơ Tranh không biểu lộ cảm xúc, nhưng hành động chăm sóc của cô cho thấy cô khá kiên nhẫn.
Sau một lát, Lương Hán nói thêm: “Ăn cho no rồi làm việc”. Ai cũng biết Thu Nhai không bình thường, nhưng họ chỉ cần lo cho cuộc sống của mình, không muốn liên quan đến hắn.
Sau khi ăn xong, Lương Hán dẫn theo một số người rời đi, để tìm hiểu về thân phận của Thu Nhai. Còn Thu Nhai thì núp sau một cái tủ, không dám ra ngoài vì thấy bọn thổ phỉ thật đáng sợ. Sơ Tranh động viên hắn rằng bọn họ không dám làm hại hắn.
Bữa ăn kết thúc, Sơ Tranh dẫn Thu Nhai vào thị trấn để mua đồ. Hắn sợ hãi nên luôn bám chặt vào tay áo của Sơ Tranh. Khi Sơ Tranh mua xong quần áo và quay lại, thì thấy Thu Nhai bị một đám trẻ con chế nhạo và bao vây. Hắn hoảng loạn, cố gắng tìm cách thoát ra nhưng không thành công.
Một đứa trẻ trong nhóm nói: “Nếu muốn ăn, ngươi phải học chó sủa cho chúng ta xem!” Đột nhiên, một tên thổ phỉ xông tới, nắm chặt cổ áo đứa trẻ. Đứa trẻ hoảng sợ không thể nói lên lời và mặt mày đờ đẫn.
Sơ Tranh tiến tới, không chút do dự kéo Thu Nhai vào lòng mình, an ủi hắn trong lúc những đứa trẻ còn lại đứng quanh chỉ trỏ. Họ bị sốc và sợ hãi trước sức ép của Sơ Tranh và tên thổ phỉ.
“Tôi không tìm thấy ngươi,” Thu Nhai ấp úng nói với giọng run rẩy. Sơ Tranh vỗ về lưng hắn để trấn an. Họ cùng nhìn về phía những đồ chơi bằng đường mà Thu Nhai đang ngóng nhìn từ xa.
Sơ Tranh không thể tin rằng chỉ vì một món đồ chơi mà Thu Nhai lại lo lắng hơi thái quá như vậy. Họ đã mua cho hắn hai món đồ chơi đường, và hắn vui vẻ cảm ơn Sơ Tranh, hứa rằng sẽ không lạc mất cô nữa.
Nhưng ngay lúc đó, đám trẻ đã rời xa, la hét như thể người lớn đang bị dồn vào góc. Mấy người lớn, cha mẹ của các đứa trẻ, khi nghe về tình huống của con cái mình, lập tức chạy đến nhưng bị thổ phỉ ngăn cản. Họ đều tỏ ra hoảng hốt và lo lắng, dùng mọi cách để đòi con mình.
Sơ Tranh đứng đó, bình tĩnh nhìn phản ứng của những người xung quanh, cô bình thản nói: “Nếu chúng muốn nghe chó sủa, thì để chúng được nghe.” Những người lớn không hiểu ngữ cảnh, chỉ nhìn nhau trong sự bối rối.
Thu Nhai, một cậu bé có quá khứ đau thương và ký ức mờ nhạt, sống trong sự bảo trợ của Sơ Tranh. Tuy nhiên, sự dè dặt và sợ hãi của hắn khiến hắn không thể hòa nhập. Một sự cố xảy ra khi hắn bị nhóm trẻ con chế nhạo và một tên thổ phỉ can thiệp để bảo vệ hắn. Sơ Tranh động viên và chăm sóc Thu Nhai, giúp hắn tìm thấy niềm vui với món đồ chơi. Tuy nhiên, tình huống căng thẳng xảy ra khi cha mẹ các trẻ con đến và Sơ Tranh bình thản đối mặt với sự lo lắng của tất cả mọi người.
Sơ Tranh kéo Lương Hán ra ngoài trong khi Thu Nhai đang lén lút theo dõi. Sau khi chứng kiến cảnh Thu Nhai bị đánh và không được ăn uống, Sơ Tranh quyết định chăm sóc cho hắn. Họ bắt đầu ăn uống cùng nhau, nhưng Thu Nhai không biết dùng đũa. Sau khi đút cho hắn ăn và an ủi hắn, Sơ Tranh phát hiện nhiều điều về quá khứ đau thương của Thu Nhai. Khi Lương Hán trở về báo tin có người chết do bọn cướp, Sơ Tranh lập tức có hành động để bảo vệ và chăm sóc cho Thu Nhai, khẳng định rằng hắn sẽ không cần làm việc ở đây.