Sơ Tranh hài lòng phát tiền cho Lương Hán. Anh ta mừng rỡ nhận lấy: "Cảm ơn Sơ Tranh tiểu thư." Tốc độ của Sơ Tranh quá nhanh, chưa kịp phát nhiệm vụ thì cô đã giải quyết xong. Hệ thống của họ chỉ có thể đứng nhìn trong tuyệt vọng.

Sơ Tranh giải thích rằng cô dùng tiền để mời người làm, không hề động thủ, vậy nên cũng rất "văn minh". Nhưng văn minh không chỉ là không động tay mà không động tay là đã văn minh rồi sao? Vương Giả cảm thấy phát điên với cách lý luận của Sơ Tranh.

Trong mùa xuân bận rộn, Sơ Tranh thảnh thơi ngồi trên bờ ruộng, nhâm nhi trà trong khi người khác làm việc. Các thôn dân ghen tị với hình ảnh của cô, giống như một địa chủ, nhìn thấy ai cũng cảm thấy tức tối. Họ không ngừng bàn tán về việc cô có những người đàn ông xung quanh, cho rằng cô thật không biết xấu hổ.

Đứa trẻ trong làng lại rất thông minh, chúng nhận ra rằng chỉ cần vui chơi với Thu Nhai, chúng sẽ có thưởng. Thưởng này không chỉ là đồ ăn mà đôi khi còn là tiền. Thu Nhai lúc này đã trở thành bảo bối của lũ trẻ trong thôn.

Khi ánh nắng chiều chênh chếch, Sơ Tranh đi về phía Thu Nhai đang chơi cùng bọn trẻ. Trong đám trẻ con, có một cậu bé lớn hơn hẳn, như một con gấu lớn xuất hiện giữa lũ ấu thú. Khi nghe Sơ Tranh gọi, Thu Nhai vội vã chạy đến, ôm chầm lấy cô và hôn cô một cái, khiến bọn trẻ xung quanh ngạc nhiên, rồi cười trốn chạy.

Sơ Tranh không hiểu: "Ta khi nào là vợ ngươi?" Thu Nhai giải thích rằng hôn nhau chính là biểu hiện của việc họ đã cưới nhau.

Sơ Tranh trả lời rằng làm vợ không chỉ đơn giản như vậy. Thu Nhai có vẻ bối rối nhưng vẫn khăng khăng muốn cô làm vợ. Cô nói sẽ dạy cho hắn vào buổi tối, chỉ cần hắn không lùi bước.

Khi về nhà, Thu Nhai nhao nhao đòi ăn món bách hoa tô, nhưng Sơ Tranh đã ăn hết. Cậu bé không tin và nói cô đang gạt hắn. Hình ảnh của hai người hòa quyện trong ánh nắng chiều.

Đến tối, khi Thu Nhai nghĩ đến việc hôn hôn, cậu không ngờ rằng việc này lại phức tạp hơn. Hắn cảm thấy khó chịu khi Sơ Tranh sờ lên người mình, nhưng không biết bày tỏ ra sao. Mặc dù rất mơ hồ, nhưng hắn cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Sơ Tranh hỏi hắn nơi nào khó chịu, và Thu Nhai chỉ chỉ chỗ khiến hắn bối rối. Hắn không biết phải làm sao, và ấp úng mà hỏi liệu cậu có phải làm như Sơ Tranh không. Cô chỉ bảo hắn chờ đến khi hắn sẵn sàng sẽ chỉ cho.

Sáng hôm sau, Thu Nhai rửa mặt và Lương Hán bên cạnh cảnh báo về dấu tại cổ cậu. Lương Hán lo lắng khi nhìn thấy dấu hôn. Anh không biết phải giải thích thế nào cho cậu, chỉ khuyên Thu Nhai nên che lại để không ai nhìn thấy. Sự ngây thơ của Thu Nhai khiến mọi thứ trở nên khó xử hơn.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh phát tiền cho Lương Hán và giải thích lý do không cần động tay để hoàn thành nhiệm vụ. Trong khi cô thảnh thơi, các thôn dân ghen tị và bàn tán về cô. Thu Nhai, một cậu bé trong làng, vui vẻ với Sơ Tranh và muốn làm chồng cô nhưng chưa hiểu rõ về hôn nhân. Khi cô hôn Thu Nhai, hắn trở nên bối rối và không biết cách bày tỏ cảm xúc. Hắn thắc mắc về dấu hôn trên cổ và được Lương Hán khuyên nhủ. Sự ngây thơ của Thu Nhai khiến tình huống trở nên khó xử.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh bảo vệ Thu Nhai khỏi sự ép buộc của Thu phu nhân, người mà hắn sợ hãi. Trong lúc đối đầu, Sơ Tranh khẳng định sẽ không để Thu Nhai trở về với gia đình, cho rằng họ có intentions không tốt. Trong khi đó, Thu phu nhân lo lắng về sự xuất hiện của Sơ Tranh và bí mật của bà ta. Khi bà ta rời đi, sự im lặng ập đến khiến mọi thứ mờ mịt. Sau đó, Thu lão gia nhận được tin phu nhân biến mất, gây nên sự hoang mang và lo lắng trong gia đình.