Giang Đại Sinh đã chết, và tất nhiên phải có người mang xác ông đi. Các thôn dân tìm đến Giang Lương Nghiệp, nhưng ông này phớt lờ và để thôn dân tự xử lý việc đưa Giang Đại Sinh ra nghĩa trang. Họ thở dài, cảm thấy có con trai mà như không có.
Dương Thúy Thúy cũng mất tích, khiến thôn dân phải mời Sơ Tranh ra mặt. Dù sao, Giang Đại Sinh cũng là đại bá của Sơ Tranh. Tuy nhiên, Sơ Tranh lạnh lùng từ chối, cho rằng mình không có nghĩa vụ phải giúp đỡ trong khi bản thân rất bận rộn. Thôn dân không dám thúc ép, chỉ còn cách tự nghĩ ra phương án chôn cất Giang Đại Sinh.
Nghe đồn rằng, có người từng thấy Dương Thúy Thúy ở một trấn nào đó, nhưng giờ cũng bị một tai nạn mất chân và sống trong cảnh khốn khổ. Giang Lương Nghiệp cũng không dám tìm Sơ Tranh để trả thù, mà chỉ quanh quẩn kiếm sống qua ngày.
Trong lúc đó, Thu Nhai đem đến một chùm nho lạnh lẽo đặt trước mặt Sơ Tranh: "Vợ, ta muốn ăn." Sơ Tranh liếc nhìn và bảo hắn ăn đi, không ngăn cản gì cả. Nhưng Thu Nhai lại bảo cần phải lột vỏ, ngụ ý muốn Sơ Tranh làm giúp.
Sơ Tranh ngạc nhiên trước yêu cầu này và hỏi ai đã bảo hắn phải lột vỏ. Khi nghe hắn nhắc đến Lương Hán, cô thực sự không biết gã này đã dạy hắn những thứ vớ vẩn gì. Sơ Tranh khuyên Thu Nhai hãy tìm Lương Hán để hắn lột vỏ cho hắn ăn.
Tuy nhiên, Thu Nhai vẫn chỉ muốn Sơ Tranh làm. Sơ Tranh, không thể phớt lờ hắn, cuối cùng đành đồng ý lột cho hắn. Hắn ngồi trước mặt như một con mèo chờ đợi, vẻ mặt đầy mong đợi.
Sơ Tranh thậm chí còn trêu ghẹo hắn khi lột nho, nhưng lúc nhìn thấy Thu Nhai phấn khích khi ăn đã quyết định chấp nhận và giúp hắn. Còn gì nghĩ đến tâm trạng của hắn khi đang thưởng thức nho, thì bất chợt một cử chỉ đáng yêu của Thu Nhai khiến cô cảm thấy ấm áp.
Dưới bóng đêm yên tĩnh, Thu Nhai ôm chặt một nỗi vui vẻ và không muốn dừng lại. Hắn còn muốn thưởng thức vị ngọt của nho, và cũng như những âm thanh đưa đẩy giữa cả hai ngày càng gần gũi hơn.
Mặc dù lúc sau có chút do dự, nhưng khi được Sơ Tranh hôn, cảm giác thoải mái và thích thú ngập tràn trong hắn. Thế giới xung quanh như tan biến, chỉ còn lại khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người.
Cuối cùng, giữa những cuộc trò chuyện và dỗ dành nhẹ nhàng, cả hai đã vượt qua nhiều rào cản và xích lại gần nhau hơn trong cuộc sống hằng ngày. Sự chăm sóc của Sơ Tranh dành cho Thu Nhai đã tạo nên một mối liên kết mạnh mẽ.
Khi đêm sâu, giấc ngủ ập đến, họ cùng nhau chìm đắm vào giấc mộng, không còn gì ngoài sự yêu thương và điều bình yên trong lòng nhau.
Giang Đại Sinh qua đời, thôn dân tự lo chôn cất khi Giang Lương Nghiệp từ chối giúp đỡ. Dương Thúy Thúy mất tích, khiến thôn dân phải cầu cứu Sơ Tranh, nhưng cô cũng từ chối. Trong khi đó, Thu Nhai muốn Sơ Tranh lột nho cho mình và tạo ra một tình huống đáng yêu. Sơ Tranh quyết định giúp hắn, và giữa những khoảnh khắc đơn giản, cả hai dần xích lại gần nhau hơn. Đêm xuống, họ hòa quyện trong giấc mộng, ấm áp và an yên bên nhau.
Sơ TranhGiang Đại SinhDương Thúy ThúyGiang Lương NghiệpLương HánThu Nhai