Chủ nhiệm giáo dục đứng ở đồn công an, tức giận chỉ vào hàng học sinh. "Uống rượu, đánh nhau, các em thật không biết điều!"
Có một người lên tiếng phản bác: "Chủ nhiệm, chúng em không làm gì sai! Là bọn họ đột nhiên tới gây sự!" Trong lúc chơi đùa, một nhóm thanh niên đã vô cớ khiêu khích, khiến các em không thể chịu đựng và nhanh chóng xô xát.
Chủ nhiệm giáo dục, người luôn nổi tiếng với sự nghiêm khắc, đang rất khó chịu với tình hình này. Ông nói: "Các em đừng nghĩ có tiền trong nhà là có thể làm gì thì làm. Học sinh phải tuân theo quy tắc của trường. Các em còn nhỏ, tiền của cha mẹ không phải tự dưng có được!"
Trong khi đó, một thanh niên trong nhóm đối thủ đứng ra, ăn mặc gọn gàng trong đồng phục trường. "Cậu là ai?" – Chủ nhiệm hỏi.
"Giáo viên của chúng tôi không thể tới, nên tôi đến thay." Cậu thanh niên nói với giọng điềm tĩnh và lễ phép. Nhưng chủ nhiệm không đồng ý, nhấn mạnh rằng phải có giáo viên hoặc người giám hộ mới có thể vào.
Mười phút sau, cậu thanh niên dẫn nhóm người đánh nhau rời khỏi đồn, tay nhét trong túi, bước ra ngoài. Tại cửa, cậu ta dừng lại, lấy ra một viên kẹo và bỏ vào miệng, tiếng giấy gói kẹo kêu nhẹ nhàng.
"Ba phút," cậu gọi.
Những người khác nhìn nhau, không biết thời gian trôi nhanh như vậy. Một phút sau, họ bắt đầu giải thích: một cô gái tên Nhan Nhan đã muốn họ hù dọa một nữ sinh, nhưng nữ sinh kia lại đưa tiền để họ đánh lại. Thế là họ quyết định nghe theo.
"Nhan Nhan là ai?" Cậu thanh niên nhíu mày.
"Nữ thần của Cảnh Hạo," một người đáp.
"Vậy sao lại đánh người khác?" Cậu thanh niên hỏi lại.
"Vì đó không phải là nữ thần của chúng em, chỉ của Cảnh Hạo thôi," nhóm thanh niên cùng nhau nói.
Cảnh Hạo ngồi lùi lại, lo lắng nói: "Thâm ca, em không đồng ý, bọn họ chỉ làm vì tiền thôi..."
Cậu thanh niên không mất thời gian để chữa cháy, chỉ cần đảm bảo sẽ không đánh "nữ thần" của Cảnh Hạo.
"Nếu cần, tôi sẽ không giúp các cậu lần sau," thanh niên đó nói, rồi không thèm nghe những lời cảm ơn mà bước đi.
Nghiêm Tu thì không hiểu vì sao bọn trẻ lại gặp phải rắc rối. Nhưng Nhan Nhan thì biết rõ. Cô ta đã lợi dụng nhóm thanh niên cá biệt trong trường, chỉ để thực hiện một mưu đồ nhỏ nhằm trả thù một nữ sinh tên Sơ Tranh.
"Em đã thấy Sơ Tranh ở quán bar, còn thấy cô ấy đi cùng với nhóm đó nữa," Nhan Nhan gợi ý với Nghiêm Tu, nhưng tránh né liên quan.
Nghiêm Tu đưa Nhan Nhan về mà không nói gì. Nhưng nhóm bên ngoài thì bắt đầu rỉ tai về việc trả thù Sơ Tranh.
Sáng hôm sau, chủ nhiệm giáo dục tập hợp học sinh lại để phê bình. Nghiêm Tu và nhóm của cậu bị gọi lên kiểm điểm. Bài phê bình kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Khi tiết học kết thúc, Nghiêm Tu chặn Sơ Tranh lại, hỏi với vẻ mặt lạnh lùng: "Chuyện tối qua là do cô làm phải không?"
"Chuyện gì cơ?" Sơ Tranh cố tỏ ra không biết.
"Cô biết rõ tôi đang nói gì." Nghiêm Tu khinh thường đáp.
"Tôi không biết, và tôi chưa từng làm điều gì sai, sao phải nhận?" Sơ Tranh trả lời một cách điềm tĩnh.
Nghiêm Tu không biết phải làm gì với thái độ của Sơ Tranh. Cảm giác mà cô mang lại cho cậu thật kỳ lạ, không còn sự thù ghét hay phẫn nộ, mà chỉ là sự bình thản đến mức khó chịu.
Một nhóm học sinh bị chủ nhiệm giáo dục phê bình vì tham gia xô xát với nhóm thanh niên bên ngoài. Trong khi chủ nhiệm tức giận chỉ trích, một thanh niên trong nhóm đối thủ thuyết phục rằng họ chỉ làm theo lệnh của một cô gái tên Nhan Nhan, người đang âm thầm thực hiện mưu đồ trả thù một nữ sinh tên Sơ Tranh. Sáng hôm sau, Nghiêm Tu chất vấn Sơ Tranh về vụ việc, nhưng cô phủ nhận mọi cáo buộc, tạo nên sự căng thẳng giữa hai người.
Tiêu Mị tức giận trước sự im lặng bí ẩn của thuộc hạ và nghi ngờ Diêu Sơ Tranh dùng yêu thuật. Khương Cẩn, sau sự kiện kỳ lạ, đã kéo Sơ Tranh đến quán bar để bình tĩnh lại. Tại đây, họ gặp Nghiêm Tu, người mà Khương Cẩn cho rằng đang ngoại tình với một nữ sinh. Sơ Tranh, bất ngờ tiếp cận bởi Hoa hậu giảng đường, bị cảnh báo về Nghiêm Tu. Khi một nhóm thanh niên gây rối, Sơ Tranh đã dùng tiền để áp đảo họ, thể hiện sự mạnh mẽ và thông minh của mình.