Mộ Thâm chưa bao giờ gặp cha mẹ mình. Trong ký ức của hắn, hắn sống cùng với bà nội trong một khu nhà nhỏ chật hẹp, nơi có rất nhiều người cư trú. Bà nội vì kiếm sống nên ngày nào cũng đi sớm về muộn, Mộ Thâm thường phải ở nhà một mình. Trong khu nhà cũng có không ít trẻ con, nhưng chúng không thích chơi với hắn. Những lời lẽ họ dùng để nói về hắn là: "Mày là đứa không cha không mẹ, chúng tao không chơi với mày." và "Mẹ mày là một chiếc giày rách, thật ghê tởm." Mặc dù khi đó Mộ Thâm không hiểu rõ ý nghĩa của lời nói, nhưng nó vẫn để lại ấn tượng trong lòng hắn.
Một ngày nọ, một cô bé mặc váy công chúa, không biết từ đâu tới, đã ngồi xuống cạnh hắn. Cô bé hỏi: "Tại sao anh luôn ngồi đây một mình?" Mộ Thâm có chút ấn tượng với cô bé, bởi vì dù trong hoàn cảnh như vậy, cô bé vẫn luôn sạch sẽ và dễ thương, khác hẳn với những đứa trẻ xung quanh. Cô có một người cha rất tuyệt và thường tự hào về cha mình.
Khi trời bắt đầu tối, cô bé mệt mỏi, gục đầu vào đầu gối và ngủ. Đột nhiên, có tiếng sấm vang lên làm cô bé tỉnh giấc, khi thấy trời mưa lớn cô hỏi Mộ Thâm: "Ca ca, em có thể vào trong một chút không?" Mộ Thâm không nói gì, chỉ khẽ dịch vào, và cô bé ngồi dịch lại bên cạnh. Cô bé lấy ra một viên kẹo đường từ trong túi và mời hắn: "Ca ca, mời anh ăn kẹo đường." Mộ Thâm nhìn viên kẹo đặt trên tay cô bé, cảm thấy lòng mình chua xót khi nghĩ về việc hắn chưa bao giờ có được những thứ như vậy.
Tiểu Sơ Tranh - đó là tên của cô bé - đã trở thành bạn của hắn. Cô thường xuyên xuất hiện bên cạnh hắn, đôi khi còn tặng cho hắn kẹo. Qua thời gian, Mộ Thâm biết rằng bố mẹ cô bé đã dành cho cô những điều tốt nhất, và cuộc sống của cô bé cũng không thiếu thốn. Tuy nhiên, Mộ Thâm luôn thắc mắc tại sao cô vẫn ở lại khu vực này mà không rời đi.
Ngày nọ, khi thấy cô bé ngồi khóc dưới gốc cây, Mộ Thâm không biết nói gì chỉ có thể đứng bên cạnh. Cô bé than thở rằng bà nội đã mất. Sau khi mất bà, cô bé gặp một người phụ nữ tự xưng là mẹ của cô, và người này đưa cô rời khỏi nơi đây. Trước khi rời đi, cô bé đã tặng lại cho Mộ Thâm cuốn sổ tay chứa đựng những giấy gói kẹo. Một chiếc xe sang trọng đến đón cô đã khiến Mộ Thâm cảm thấy cô như một ngôi sao sáng trong đêm.
Thời gian trôi qua, Mộ Thâm cố gắng quên đi hình ảnh của Tiểu Sơ Tranh nhưng vẫn không thể nào quên được thói quen ăn kẹo và giữ lấy giấy gói. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng trái tim hắn luôn có một khoảng trống. Hắn không ngờ rằng họ lại gặp nhau một lần nữa, trong một hoàn cảnh khác.
Khi gặp lại, Mộ Thâm cảm thấy cả hai đã thay đổi, nhưng dường như cô bé trong ký ức vẫn ám ảnh hắn. Hắn không rõ liệu cô có còn nhớ về những ngày tháng đã qua hay không. Hắn rất muốn hỏi, nhưng lại ngần ngại. Cuối cùng, cô bé đã hỏi hắn về quá khứ và Mộ Thâm nhận ra cô không còn mặn mà với những kỷ niệm.
Mặc cho những ý nghĩ xen kẽ trong lòng, tình cảm của Mộ Thâm dành cho cô vẫn lớn dần. Hắn yêu Sơ Tranh lúc này, cũng như lúc lớn lên sau này.
Và trong hành trình đó, điều hắn học được là yêu thương và những kỷ niệm ngọt ngào sẽ luôn tồn tại trong trái tim mình.
Mộ Thâm, một cậu bé không cha không mẹ, sống cô đơn trong khu nhà tồi tàn. Một ngày, Tiểu Sơ Tranh - cô bé xinh đẹp và đáng yêu, làm bạn với hắn. Cô bé thường xuyên mang kẹo tặng Mộ Thâm, mang lại niềm vui trong cuộc sống đơn điệu của hắn. Khi Sơ Tranh rời đi, Mộ Thâm cảm thấy trống rỗng và luôn nhớ về cô. Vài năm sau, họ gặp lại trong hoàn cảnh khác, nhưng Mộ Thâm nhận ra tình cảm của mình dành cho cô vẫn bền chặt, cùng những kỷ niệm ngọt ngào vẫn luôn ở trong trái tim hắn.
Tỉnh Lượng trong công ty của Thượng Vũ đã thao túng tình hình, khiến Thượng Vũ bị cô lập. Khi phát hiện kế hoạch mờ ám liên quan đến một cô gái trẻ, Tỉnh Lượng đã gọi điện báo cho Sơ Tranh. Kết quả, Thượng Vũ bị bắt vì tội ác ghê tởm. Trong khi đó, mối quan hệ giữa Thượng Lộ và bà Diêu trở nên căng thẳng khi cậu ta đòi tiền. Cuối cùng, Sơ Tranh nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát thông báo về Thượng Lộ nhưng cô phủ nhận mối quan hệ, để lại một ngày đầy rắc rối cho Mộ Thâm.
Mộ ThâmTiểu Sơ TranhBà nộiNgười phụ nữ tự xưng là mẹ của Sơ Tranh