Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

Loại tụ họp này, hầu hết mọi người đều đến để khoe khoang.

"Bây giờ cậu đã làm giám đốc rồi cơ à?"

"Công ty nào?"

"Bây giờ tớ đang khởi nghiệp, khó quá..."

"Đây là chồng cậu mua cho cậu à? Thật đẹp, cái này bao nhiêu tiền?"

"Chiếc nhẫn kim cương này của cậu Balabalabala..."

Đàn ông khoe công việc.

Phụ nữ khoe chồng.

Nhưng phần lớn vẫn vây quanh hoa khôi lớp.

Hiện tại, hoa khôi lớp còn đẹp hơn cả trước kia, lại còn có tiền.

Giữa buổi, hoa khôi nhận được điện thoại và phải rời đi.

Lúc này, những người khác mới tản ra, tụ tập thành từng nhóm nhỏ để nói chuyện.

"A, nhìn bên kia kìa." Một người phụ nữ trong nhóm chỉ về phía góc.

"Ngải Sơ Tranh à? Cô ta bị người ta đào ra như vậy, nếu tớ là cô ta, thì tớ cũng không dám tới."

"Các cậu nói xem chuyện trên mạng, có phải thật sự là cô ta làm không?"

"Tớ thấy tám phần là cô ta. Người tên Thẩm Hàm Thu kia, nói không chừng chỉ là tay sai cho cô ta... Chó sủa không cắn người, chó cắn người thường không sủa."

"Đi, qua xem thử."

Mấy người phụ nữ trao đổi ánh mắt rồi nhanh chóng xúm lại gần Sơ Tranh.

Không gian trong góc không lớn, mấy người tụ tập lại làm nó trở nên nhỏ hẹp hơn rất nhiều.

"Mỹ Mỹ, nghe nói cậu làm chủ bá, một tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền vậy?"

"Đủ để nuôi sống gia đình." Mỹ Mỹ trả lời mập mờ.

"Tớ nghe nói chủ bá kiếm được rất nhiều tiền." Một người nói: "Nhìn những chủ bá kia kìa, đều ăn mặc sang trọng, nhảy múa quyến rũ, hát một bài, đàn ông liền nhiệt tình thưởng cho, thu nhập hàng tháng không ít đâu..."

"Tớ còn nghe nói những chủ bá kia đều rất gợi tình, có phải thật vậy không?"

"Cậu chia sẻ một chút nội tình đi."

Sắc mặt Mỹ Mỹ trở nên không tốt.

Cũng may mục tiêu chủ yếu của đám phụ nữ không phải là cô ấy.

Nói dăm ba câu, họ nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Sơ Tranh bên cạnh.

"Sơ Tranh à, bây giờ cậu đang làm gì?"

Sơ Tranh bắt chéo hai chân, tư thế cao ngạo.

"Không phải chuyện trên mạng các cậu đều biết rồi sao, còn hỏi tôi làm gì." Tổ tông mười tám đời của các người cũng không cần phải hỏi tôi đang làm gì, có vấn đề với não à?

"..."

Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Sơ Tranh trả lời hiển nhiên không nằm trong kịch bản nào của họ.

"Ha ha... vậy... bây giờ cậu đang vẽ tranh à? Vẽ tranh có kiếm được tiền không?"

Sơ Tranh lạnh lùng: "Kiếm tiền hay không, liên quan gì đến cậu."

Lại không cho phép ngươi tiêu xài!

Đối phương nghẹn họng.

Người bên cạnh nói tiếp: "Chắc chắn kiếm được, cậu không thấy Sơ Tranh cũng đã mời luật sư, tính khởi tố những người kia à, cả quá trình này chắc chắn không phải là chi phí nhỏ."

"Sơ Tranh, cậu cũng quá tích cực rồi? Khởi tố họ để làm gì?"

Sơ Tranh: "Tôi vui lòng."

"Phải tốn không ít tiền chứ?"

Sơ Tranh nghiêng mắt nhìn cô ta: "Không phải tiền của cậu, cậu quan tâm làm gì?"

Người phụ nữ bị nói lập tức nổi giận: "Ngải Sơ Tranh, cậu thái độ gì vậy, chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm với cậu thôi mà!"

"Tôi không cảm thấy các người đang nói chuyện phiếm với tôi." Sơ Tranh hơi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng quét về phía mấy người có vẻ ngoài cầu kỳ: "Tôi thấy các người đang đến để cười nhạo tôi hơn."

"Mỹ Mỹ" bên cạnh kéo khóe miệng ra.

Ai cũng có thể thấy.

Nhưng nói ra như cô, có phải thực sự ổn không?

Dù sao cũng là bạn học mà!

Sơ Tranh đã nói như vậy, nếu mấy người phụ nữ còn tiếp tục hỏi, thì không chỉ đơn giản là mất mặt.

Họ lúng túng nói dăm ba câu rồi đi sang bên khác.

"Bày đặt cái gì."

"Được rồi, đừng tức giận."

"Cậu nói xem cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cô ta chỉ vẽ tranh, sao có thể kiếm được như vậy?"

"Nói không chừng cô ta có người bảo trợ thì sao?"

Mấy người phụ nữ lại tìm được chủ đề hứng thú, nhỏ giọng thảo luận.

Mỹ Mỹ yên lặng giơ ngón tay cái với Sơ Tranh: "Cậu không sợ đắc tội với bọn họ à?"

Sơ Tranh cầm ly nước, nhấp một ngụm, giọng điệu lạnh nhạt: "Thì sao?"

Đắc tội cũng có vấn đề gì.

Ban đầu họ đã không có ý tốt.

Cô không cần phải nịnh nọt họ.

Cuộc sống sắp tới, không cần phụ thuộc vào họ.

Vì vậy, đương nhiên tốt hơn hết là đắc tội, để họ không tiện ỷ lại vào thân phận bạn học mà tìm cô gây phiền phức.

Sơ Tranh ngồi trong không gian đến chán, rời khỏi đó.

Ra ngoài đi một vòng, nơi này đông đúc người qua lại.

Cô tựa vào hành lang, hờ hững nhìn những người đến và đi dưới tán hoa anh đào.

Chuông điện thoại vang lên.

Sơ Tranh kết nối, đặt điện thoại bên tai: "Cô chủ, Dịch Ngôn Lễ và Thẩm Hàm Thu đến."

"Ừ."

Cô cúp điện thoại, tiếp tục đi ra ngoài.

Đi không xa, cô thấy Thẩm Hàm Thu, đeo kính râm lớn chắn một phần gương mặt, thần sắc vội vàng, không giống như đang đến xem hoa anh đào.

Chỉ có một mình cô ta, không thấy Dịch Ngôn Lễ.

Thẩm Hàm Thu đi xuyên qua con đường hoa anh đào, thẳng đến cuối.

Ở đó có một bức tường, và một cánh cửa. Thẩm Hàm Thu gõ cửa, khi cửa mở, cô đưa một thứ giống như tấm thiệp mời vào, sau đó được cho vào.

Sơ Tranh giữ lại một nhân viên công tác: "Ở trong đó là nơi nào?"

Nhân viên giật mình.

Vừa rồi Sơ Tranh đứng bên cạnh, không có động tĩnh gì, bây giờ đột ngột giữ tay mình.

Nhân viên nhìn Sơ Tranh, trầm trồ vì vẻ đẹp của cô, một lúc sau mới lễ phép trả lời: "Đó là hội sở tư nhân cao cấp của chúng tôi."

"Làm sao vào được?"

"... Cái này... Là đặc quyền của hội viên."

"Đặc quyền hội viên?"

"Đúng vậy."

"Làm sao để trở thành hội viên?"

"Ách..."

Nhân viên ngơ ngác.

Hắn làm việc ở đây nhưng chưa từng thấy cơ chế hội viên nào.

Nhân viên không dám từ chối, dẫn Sơ Tranh đi tìm người phụ trách.

Bên trong tường bao xung quanh, cảnh vật đẹp đẽ, không gian lặng lẽ, kiến trúc phân bố độc đáo.

Hoa anh đào nở rộ, khung cảnh quanh những kiến trúc xếp chồng lên nhau.

Gió thổi, hoa anh đào bay rơi.

Suối nước nóng bao phủ trong sương mù.

Giống như chốn tiên cảnh.

Sơ Tranh hờ hững đi trên con đường hoa anh đào, mắt cô lướt qua bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Thẩm Hàm Thu.

Đáng tiếc không thấy.

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Phó Trì, ngăn cản Phó Trì hắc hóa. 】

Sơ Tranh dừng lại.

Ngăn cản Phó Trì hắc hóa?

Ngăn cản?

Phó Trì?

Đây là ai vậy?

Hoàn toàn không biết.

Không cần tôi cứu vớt sao?

Tôi càng thích...

【 Tiểu tỷ tỷ, vị diện này không cần đâu. 】 Vương Giả cố gắng giữ bình tĩnh, tránh để tiểu tỷ tỷ của nó bị tổn thương.

"Mi như vậy là không được, sao có thể tùy tiện thay đổi hình thức!" Sơ Tranh khiển trách Vương Giả.

【...】 Đây là đất của ta, ta làm chủ! Hít sâu! Không nên chấp nhặt với tiểu tỷ tỷ, cô ấy chính là đồ ngốc! 【 Mời tiểu tỷ tỷ tiến về khu biệt thự số 3 của suối nước nóng. 】

"Ta không đi, có phải hắn liền hắc hóa không?"

【 Đúng thế. 】

"Vậy ta không đi." Sơ Tranh quyết định nhanh chóng.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không đi thì thẻ người tốt của cô sẽ bị làm bẩn. 】

Sơ Tranh: "???"

Chuyện gì đây, mi dựa vào cái gì để làm bẩn thẻ người tốt của ta?

【 Vì vậy tiểu tỷ tỷ cần ngăn cản trước khi chuyện đó xảy ra. 】 Vương Giả kiên quyết nhắc nhở: 【 Dù sao cũng là thẻ người tốt của cô, không phải sao? 】

"..."

Vương bát đản, con chó điên nhà mi!

Mi tốt nhất đừng để ta bắt được!

【...】 Tiểu tỷ tỷ hung dữ như vậy làm gì? Ôm chặt cái đuôi nhỏ, mới sẽ không bị bắt được đâu, hừ!

Tóm tắt chương này:

Trong một buổi tụ họp, mọi người khoe khoang thành công cá nhân và tình trạng hôn nhân. Sơ Tranh trở thành tâm điểm khi bị chỉ trích và đặt câu hỏi về công việc hiện tại của cô. Những người phụ nữ xung quanh cố gắng châm chọc cô, nhưng Sơ Tranh tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng. Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, cô đi vào một khu vực hoa anh đào, nơi cô nhận nhiệm vụ ngăn cản một nhân vật có tên Phó Trì hắc hóa, mà cô không hề biết rõ về người này.

Tóm tắt chương trước:

Tại sơn trang suối nước nóng Anh Hoa, nơi đầy hoa anh đào, Sơ Tranh trở thành tâm điểm của một buổi livestream tình cờ. Cô nhận phải sự châm biếm từ ba nữ sinh nhưng lạnh lùng giữ im lặng. Trong buổi họp lớp, hoa khôi lớp nói về sự nổi tiếng của Sơ Tranh và cho rằng cô là lý do khiến một chàng trai từ chối mình. Sơ Tranh ngạc nhiên và nghi vấn về việc chàng học bá có thể đã lợi dụng danh tiếng của cô, để tránh thẳng thừng từ chối hoa khôi lớp.