Vương Giả đột ngột xuất hiện, một cách lo lắng hỏi Sơ Tranh: “Cô vừa rồi đi đâu vậy?” Sự vắng mặt của Vương Giả vào lúc này thật sự khiến người khác cảm thấy có điều gì không ổn.

Sơ Tranh thản nhiên đáp: “Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, có thể thẻ người tốt giờ đã trở thành tội phạm giết người rồi.” Cô khẳng định rằng việc mình đâm chết thẻ người tốt không phải là điều điên rồ, mà là để ngăn cản tình huống xấu hơn xảy ra.

Vương Giả không hài lòng, cho rằng hành động của cô thật đáng xấu hổ. Nhưng Sơ Tranh không bận tâm, cô lập luận rằng, nếu ai đó đã trở thành mối đe dọa, cách tốt nhất là chấm dứt họ ngay lập tức. Cô không thấy có gì sai với lựa chọn của mình.

Cuộc nói chuyện giữa họ rẽ sang một hướng khác và Vương Giả tự hỏi thẻ người tốt có thật sự quan trọng với Sơ Tranh không. “Tôi thích hắn, hắn quan trọng với tôi,” Sơ Tranh đáp ngắn gọn.

Khi Vương Giả hỏi tại sao cô lại làm như vậy với người mà cô coi là quan trọng, Sơ Tranh chỉ lúng túng trả lời rằng nếu không làm như vậy, có phải như đang tự gây thêm phiền phức không?

Vương Giả chỉ biết lắc đầu, cảm thấy không thể đặt hy vọng vào một người đã bỏ tính nhân đạo của mình. Thay vì tiếp tục tranh luận, Sơ Tranh chuyển hướng câu chuyện: “Vừa rồi mi đi đâu?”

“Phá sản,” Vương Giả châm chọc, ý nói rằng có vẻ như là một cách để xoa dịu tâm trạng.

Sơ Tranh sau đó bố trí Ngô Pháp đưa Phó Trì rời đi. Phó Trì do dự, tuy nhiên Sơ Tranh khẳng định rằng cô có thể tự xử lý mọi chuyện mà không cần sự giúp đỡ của anh. Ngô Pháp, với sức mạnh của mình, nhanh chóng lôi Phó Trì ra khỏi phòng.

Khi Sơ Tranh đối diện với Phó Di, cô hỏi: “Cô là chị gái của Phó Trì đúng không?” Sau khi lấy vải che miệng cô ta ra, Phó Di tỏ ra hoảng sợ và cảm ơn Sơ Tranh. Sơ Tranh lạnh lùng thông báo rằng mục đích của cô là bảo vệ Phó Trì khỏi việc trở thành kẻ giết người, và rằng nếu cô ta không hợp tác, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

Phó Di run rẩy khi nhận ra tình hình của mình, và cuối cùng khi bị dồn vào đường cùng, cô ta đã khai ra người đứng sau mình.

Sau đó, Sơ Tranh bước ra khỏi phòng và bảo Ngô Thiên tự xử lý tình huống. “Anh đã theo tôi lâu rồi, nên phải biết cách tự xử lý,” cô nhấn mạnh.

Trên xe, Phó Trì thắc mắc về những gì đã xảy ra với chị gái mình. Ngô Pháp nhanh chóng nhốt anh lại trong xe với lý do Sơ Tranh chắc chắn đã có kế hoạch cho tất cả. Cuộc đối thoại trong xe trở nên căng thẳng, nhưng Sơ Tranh chỉ đơn giản khẳng định rằng Phó Di sẽ không chết.

Cuối cùng, chiếc xe bắt đầu rời khỏi, khi ánh nắng chiều chiếu rọi. Phó Trì quan sát ngôi nhà nơi anh đã sống suốt bao năm. Một cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng dâng lên, dường như cuộc sống mới đang bắt đầu mở ra trước mắt anh.

Tóm tắt chương này:

Vương Giả lo lắng hỏi Sơ Tranh về sự vắng mặt của cô, trong khi Sơ Tranh chứng minh hành động của mình là cần thiết để ngăn chặn nguy hiểm. Cuộc đối thoại giữa họ dẫn đến việc thảo luận về tầm quan trọng của tấm thẻ và mối quan hệ giữa Sơ Tranh với Phó Trì. Sau khi đối mặt Phó Di, Sơ Tranh khẳng định mục đích của mình là bảo vệ Phó Trì và yêu cầu sự hợp tác để tránh hậu quả nghiêm trọng. Cuối cùng, trong một bầu không khí căng thẳng, Phó Trì cảm nhận một sự nhẹ nhõm khi chiếc xe rời bỏ nơi anh đã sống bao năm.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh phát hiện Phó Trì đang tấn công Phó Di và nhanh chóng can thiệp để ngăn chặn án mạng. Mai lại, cô phải đối mặt với Phó Trì, người mà cô biết đang rơi vào vòng tay của tội ác vì những rắc rối cá nhân. Khi định nghĩa về thiện ác trở nên mờ nhạt, Sơ Tranh không chỉ phải cứu Phó Trì mà còn chiến đấu với những cảm xúc phức tạp giữa họ. Tình huống trở nên căng thẳng khi những bí mật của quá khứ cùng mối quan hệ giữa các nhân vật được tiết lộ.