"Bắt thích khách! Bắt thích khách!!"
"Mau cứu đại hoàng nữ!"
"Có ai không!! Có ai không!!"
Âm thanh hỗn độn văng vẳng bên tai Sơ Tranh, khiến cô cảm thấy choáng váng. Một lúc sau, cô cảm thấy mình bị người ta nâng dậy, ý thức dần dần trở lại.
Cô mở mắt ra và thấy xung quanh mình là lụa trắng bay bay. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến cô toàn thân nổi da gà. Đây rốt cuộc là nơi nào?
Cô chậm rãi đứng dậy, nhìn xung quanh. Lúc này, Sơ Tranh nhận ra vị trí của mình: đây là linh đường của cô.
Nguyên chủ của cô tên Ninh Sơ Tranh, sống trong một thế giới nữ tôn mà ở đó, phụ hậu của cô là một người nổi tiếng, còn mẫu hoàng của cô thì vô cùng yêu chiều cô từ khi còn nhỏ. Ninh Sơ Tranh được cưng chiều như một báu vật, được mọi người trong hoàng thành yêu mến. Tuy nhiên, sự nuông chiều vô tội vạ đã khiến nàng trở nên kiêu ngạo và lười biếng, không màng đến việc gì khác ngoài ăn uống và vui chơi.
Trong số các huynh đệ tỷ muội, Ninh Sơ Tranh là người duy nhất nhận được tất cả sự yêu thương từ gia đình. Tam muội muội của nàng, Ninh Diêu, luôn bên cạnh, che chở cho nàng mỗi khi nàng gặp rắc rối. Tuy nhiên, nguyên chủ không hề nhận ra rằng những hành động sai trái của mình dần dần khiến triều thần thất vọng. Khi nàng phát hiện ra điều đó và muốn thay đổi, Ninh Diêu lại thúc đẩy nàng tự mãn cho rằng toàn bộ thế giới này đều thuộc về nàng.
Một ngày nọ, do sự kiêu ngạo của mình, nguyên chủ đã khiến gia tộc của phụ hậu mình bị liên lụy. Nữ hoàng, người từng yêu chiều nàng, không còn đàm đạo với nàng bằng nụ cười ôn hòa nữa. Nàng mặc định bị đày vào lãnh cung, trong khi Ninh Diêu, với bộ trang phục quý phái, đến bên cạnh nàng và cho nàng biết sự thật: nàng không phải là đứa con mà nữ hoàng thực sự yêu thương, mà chỉ là một quân cờ trong tay nữ hoàng để kiểm soát thế lực của gia tộc.
Đến lúc Ninh Sơ Tranh nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn. Ninh Diêu đã ép nàng uống một ly rượu độc, và nàng ra đi trong lãnh cung.
Ngồi trong linh đường, Sơ Tranh nhìn vào bài vị của mình, tự hỏi vì sao mình lại có mặt ở đây. Thời điểm bây giờ vẫn chưa đến lúc gia tộc của phụ hậu bị chém đầu, nhưng đã gần kề. Nguyên chủ từng bị ám sát trong một bữa tiệc trong cung, nhưng chỉ thương nhẹ. Sao giờ đây cô lại ở đây?
"Bắt thích khách!" Mọi thứ xung quanh trở nên hỗn loạn. Cô nhớ lại sự việc và tự hỏi ai đã làm điều này với mình.
Cô vừa định tìm hiểu thì tiếng nói lạ từ trong đầu vang lên. "Tiểu tỷ tỷ... xin... xin chào." Giọng nói rụt rè, ngập ngừng, không phải là giọng mà cô biết.
"Cái gì?" Sơ Tranh hoảng hồn, suýt nữa thì làm rơi bài vị của mình. "Ai vậy?"
"Ta là... Ta là Vinh Diệu," giọng nói lạ đáp.
Sơ Tranh nhìn bài vị, cảm thấy ngạc nhiên. "Mi là ai? Vương bát đản đâu?"
"Vương Giả có chút việc, ta sẽ thay hắn một thời gian. Xin tiểu tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn," Vinh Diệu giải thích.
"Có phải mi đang gạt ta không?" Cô quắc mắt.
"Không, không phải. Ta thật sự là Vinh Diệu."
Sơ Tranh im lặng, cảm thấy mọi chuyện có chút phức tạp. Liệu tổ chức này có thực sự mạnh mẽ như vậy không?
Nghĩ đến đây, cô nghi hoặc hỏi: "Ký chủ của mi thế nào?"
"Ta không thể nói," Vinh Diệu ấp úng, rõ ràng không muốn tiết lộ.
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, cảm thấy không hề dễ dàng chút nào khi phải làm quen với một hệ thống mới. Nhưng ít nhất, Vinh Diệu có vẻ dễ nói chuyện hơn Vương Giả.
Bất ngờ, cánh cửa linh đường mở ra và một cung nữ xuất hiện, nháy mắt thấy Sơ Tranh ngồi trên linh sàng, sắc mặt trắng bệch. Cô vội vàng lao đến đóng cửa lại.
"Ưm..." Cung nữ thảng thốt, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Sơ Tranh cố thủ, không muốn để lộ danh tính. Không có cách nào khác, cô đành phải hạ giọng thì thầm với cung nữ, “Tôi không chết, đừng kêu lên.”
Sự sống sót củng cố ý chí của cô, nhưng cũng không thể lơ là với mọi chuyện xung quanh. Cô phải tìm ra cách để thay đổi số phận của mình trước khi mọi chuyện quá muộn.
Trong linh đường, Sơ Tranh tỉnh dậy và nhận ra nguyên chủ của mình, Ninh Sơ Tranh, đã bị đày vào lãnh cung vì kiêu ngạo. Khi đại hoàng nữ gặp tai nạn và đối diện với những âm mưu xung quanh, cô khám phá ra sự thật về gia đình mình và tâm tư của Ninh Diêu, người em luôn che chở. Sự sống sót của cô trong tình huống này mở ra hy vọng cho việc thay đổi số phận, nhưng áp lực và âm thầm theo dõi từ những kẻ khác đang dần gia tăng.
Sơ Tranh đối mặt với những khiếu nại của Lam Lũ Y khi bị cáo buộc là gian thương. Trong lúc này, cô tiếp tục công việc của mình tại cửa hàng, làm việc với Linh Phách và thực hiện các nghi thức để tạo ra sản phẩm. Hồ Thạc thông báo về việc tiên sinh hôn mê không thể đăng nhập vào trò chơi, khiến cô tự hỏi về tình trạng của ông. Những mối quan hệ phức tạp và sự bình tĩnh của Sơ Tranh thể hiện qua cách cô xử lý tri thức và trách nhiệm của mình.