Sơ Tranh hít sâu một hơi, sau đó khom người xuống.
“Điện hạ, thật xin lỗi…” Yến Ca cúi đầu, giọng điệu đầy áy náy.
“Ngươi không sao là tốt rồi.” Sơ Tranh kiềm chế cơn giận, muốn mắng Yến Ca nhưng lại giữ bình tĩnh. Mất thứ gì thì cũng không quan trọng, nhưng cô cảm thấy ấm ức vì sự coi thường của hắn.
“Điện hạ, ngài không trách ta sao?” Yến Ca hỏi, lòng đầy bất an.
“Ta có lý do gì để trách ngươi?” Sơ Tranh trả lời thờ ơ, tự nhủ rằng nên bỏ qua cho hắn vì đã hắc hóa.
“Nhưng mà cung bài rất quan trọng…” Yến Ca lo lắng.
“Không sao,” Sơ Tranh khẳng định.
Yến Ca im lặng, nhưng cảm giác của cô khiến hắn cảm thấy lo lắng. Hắn không biết liệu cảm xúc Sơ Tranh có vấn đề hay hắn quá nhạy cảm.
Sơ Tranh đỡ Yến Ca đứng dậy, thấy hắn quỳ lâu mà chân tê dại, bất đắc dĩ ôm hắn vào trong phòng rồi đặt lên ghế. Cô cúi xuống xoa đầu gối cho hắn.
“Trước đây ta có đắc tội với ngươi không?” Sơ Tranh chợt hỏi.
Yến Ca ngẩng đầu nhưng ngay lập tức cúi xuống.
“Điện hạ không có,” hắn trả lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy bực bội vì sự bất công.
“Vậy mà ngươi vẫn hành xử như thế!” Sơ Tranh không kiềm chế được nữa, ôm hắn lên giường. “Nghỉ ngơi cho tốt.” Hắn cần thư giãn, nhưng cơn tức giận vẫn trong lòng cô.
Yến Ca hơi lo lắng: “Điện hạ, đây là phòng của ngài…”
“Đúng vậy,” Sơ Tranh ấn hắn xuống rồi rời khỏi phòng, tự hỏi đã xảy ra chuyện gì với Yến Ca.
Ngoài trời, thời tiết âm u và mưa to. Sơ Tranh được triệu vào cung, trong lúc ra khỏi cửa, Mộc Miên đã che ô cho cô.
“Điện hạ!” Yến Ca chạy ra từ trong cung, không hề che ô và ôm lấy Sơ Tranh.
“Điện hạ, hãy về sớm, ta muốn cùng ngài dùng cơm trưa,” hắn nói, giọng nói bị tiếng mưa át đi.
Sơ Tranh ôm hắn lại: “Được.”
Yến Ca rời đi với một nụ hôn nhẹ lên má cô, rồi nhanh chóng chạy vào trong mưa. Sơ Tranh nhìn theo, cảm thấy lòng mình vẫn lạnh lẽo.
“Chăm sóc hắn cẩn thận,” cô dặn người hầu, rồi rời đi.
Trong cung, Nữ hoàng ngồi trang nghiêm trên long ỷ, bên cạnh là Ôn Ngô, đang lắng nghe. Hai bên là Ninh Diêu và Ngũ hoàng nữ. Một phụ nữ đang quỳ giữa điện, người ướt sũng và máu chảy xuống từ mình.
“Các ngươi đến đây vì chuyện Tiểu Tranh bị thương,” Nữ hoàng nói. “Nếu không có Tiểu Tranh thì ta đã bị thương.”
Sơ Tranh chỉ im lặng nghe. Nữ hoàng thậm chí còn nghĩ rằng cô đã làm điều gì vĩ đại, nhưng thật ra cô không hề có tình cảm tốt đẹp gì với Nữ hoàng.
“Đây chính là thích khách.” Hình Bộ Thượng Thư tiến tới, mang theo vật chứng đã được thu hồi từ thích khách.
Sơ Tranh cảm thấy không ổn.
“Có khẩu cung và vật chứng,” ông ta tiếp tục.
Hình Bộ Thượng Thư trình lên nửa mũi tên, Sơ Tranh cảm thấy lo lắng.
“Đây là… của Ôn gia,” ông ta lộ rõ sự chần chừ khi thông báo.
Ôn Ngô kinh hoàng, sắc mặt biến đổi. Mỗi người đều biết Ôn gia rất khéo tay trong việc bắn tên.
“Dương thượng thư, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Nữ hoàng nổi giận đập bàn.
Hình Bộ Thượng Thư sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết nhấn mạnh: “Bệ hạ, tôi không dám nói bừa, mũi tên này là của thích khách.”
Bầu không khí trong điện căng thẳng, không ai dám lên tiếng, chỉ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Sơ Tranh đối diện với sự lo lắng về Yến Ca sau khi vô tình chuyển nhầm một lát cắt quan trọng của cuộc sống họ. Mối quan hệ của họ diễn ra giữa những cảm xúc phức tạp, khi Yến Ca bày tỏ nỗi nhớ thương trong bối cảnh mưa gió. Tại cung điện, cuộc gặp mặt với Nữ hoàng tiết lộ những thông tin quan trọng về một thích khách và mũi tên của Ôn gia, tạo ra căng thẳng và nghi vấn cho Sơ Tranh về sự thật đang diễn ra xung quanh cô.
Sơ TranhNinh DiêuMộc MiênÔn NgôNgũ hoàng nữHình Bộ Thượng ThưYến Ca