Sơ Tranh nghiêm mặt nói với nhân viên bán hàng rằng cô không cần sự giúp đỡ, ngụ ý rằng cô sẽ tự mình xem xét. Nhân viên bán hàng mỉm cười gật đầu, vẫn đứng gần cô để sẵn sàng nếu cần hỗ trợ. Trì Kính, đứng ở một bên, không gọi Sơ Tranh mà tự mình xem hàng.

“Tôi được giao nhiệm vụ mua cửa hàng này trong vòng ba tiếng,” Sơ Tranh thầm nhủ, cảm giác bình tĩnh dần tan biến khi nghĩ đến yêu cầu đó. Trong lòng cô không khỏi bực bội vì nhận ra rằng đây chỉ là một cửa hàng con của một thương hiệu lớn, và để sở hữu nó, cô phải mua cả thương hiệu. Không thể nào, cô nghĩ, liệu đối phương có đang đùa?

Ngay lúc đó, một khẩu hiệu vang lên từ Vương Giả bên trong cô: “Cố lên, chúng ta có thể làm được!” Thời gian cấp bách, Sơ Tranh gọi nhân viên bán hàng lại gần. Cô nói: “Giúp tôi liên hệ với tổng công ty của các cô, tôi muốn mua công ty.”

Nhân viên bán hàng ngỡ ngàng, mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh để hỏi: “Tiểu thư, ngài không sao chứ?” Sơ Tranh kiên quyết, cô nói rõ ý định của mình. Cuối cùng, sau khi thông báo lên cấp trên, nhân viên bán hàng mang về một tấm danh thiếp. Tuy nhiên, khi cô nhận được câu trả lời từ tổng công ty là không bán, Sơ Tranh cảm thấy may mắn khi đây không phải là thương hiệu thời thượng và giá cả hợp lý đã giúp thương vụ thành công.

Sau cú điện thoại căng thẳng, Sơ Tranh cảm thấy mệt mỏi hơn cả việc đánh nhau. Khi Trì Kính tới gần, cô thông báo rằng số quần áo trên kệ đều là của anh. Nhân viên bán hàng lơ ngơ nhưng cũng nhanh chóng tan làm khi nhận được thông tin về sự mua bán kỳ lạ này, khiến mọi người đều hoang mang.

“Sao cô có thể mua lại chỗ này, cô có tiền sao?” Trì Kính hỏi với vẻ nghi hoặc. Sơ Tranh chỉ lạnh lùng nhìn và khẳng định rằng mình có tiền, dù cho thực tế có nhiều điều khó xử.

Trì Kính bắt đầu chọn quần áo, Sơ Tranh chỉ đứng nhìn mà không can thiệp quá nhiều. Quá trình mua sắm trở nên hỗn loạn hơn khi Trì Kính không chỉ chọn áo quần mà còn cả các món đồ khác như đồng hồ, kính râm… Sơ Tranh cảm thấy không thể hiểu nổi… một người đàn ông như anh lại chăm chút cho vẻ ngoài như vậy.

Cuối cùng, Trì Kính còn yêu cầu phải có một bữa ăn. “Một con quỷ như anh cần ăn uống làm gì?” Cô thắc mắc. Dù đã biết rằng việc phục vụ một con quỷ như Trì Kính là điều khó khăn, nhưng cô vẫn quyết tâm tìm ra cách giúp đỡ anh.

Trì Kính tỏ vẻ không hài lòng, và sau một hồi thuyết phục, Sơ Tranh quyết định liên hệ với Khương Vân Lạc để tìm ra giải pháp. Anh đã gợi ý cho cô một loại bùa có thể giúp Trì Kính ăn món ăn của dương thế. Sử dụng lá bùa một cách khéo léo, bữa ăn lập tức xuất hiện trước mặt Trì Kính.

Khi Trì Kính nhắc đến việc hàng trăm năm rồi chưa được ăn, Sơ Tranh chỉ bình thản nói rằng anh đã sống mà không chết đói. Sau khi thanh toán, cô rời khỏi cửa hàng, để lại Trì Kính lẩm bẩm trong sự khó hiểu.

Cuối cùng, mọi chuyện chỉ là một chuỗi tình huống kỳ lạ trong kịch bản mà cô đang tham gia, nhưng chắc chắn rằng những thử thách này sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Tóm tắt:

Sơ Tranh quyết tâm mua lại một cửa hàng, nhưng gặp khó khăn khi tổng công ty không đồng ý bán. Trong lúc mua sắm cùng Trì Kính, cô phát hiện anh không chỉ chọn quần áo mà còn đòi ăn uống. Sau khi liên hệ với Khương Vân Lạc, cô sử dụng một loại bùa để giúp Trì Kính có thể ăn được. Cuộc gặp gỡ kỳ lạ này mang đến cho Sơ Tranh nhiều thử thách đáng nhớ.