Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tàn, cũng đến lúc phải chia tay.

"Giờ tôi đang có một ý tưởng mới." Triệu Nghị đặt đũa gắp xuống, đưa tay mở lớp băng gạc trên ngực mình ra, "Cậu cho tôi tham khảo ý kiến xem sao."

Mấy ngày qua, sáng nào Triệu Nghị cũng mở băng gạc, đặt trái tim mình ra phơi dưới ánh nắng.

Phơi nhiều rồi, liền nảy ra một ý tưởng, ý tưởng này khá là… tảo tần.

"Tôi định mở khe Sinh Tử trên trán, chuyển xuống ngay tim luôn. Một là có thể duy trì hiệu quả của khe Sinh Tử, hai là tránh được tình trạng suy nhược bất lực."

Lý Truy Viễn vẫy đôi đũa trong tay, nói: "Đang ăn cơm đấy."

Giữa bữa ăn, người ngồi đối diện bỗng lôi trái tim ra cho mình xem, ai mà chẳng hết cả hứng?

Triệu Nghị che băng gạc lại, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"

Lý Truy Viễn: "Về lý thuyết là khả thi. Khe Sinh Tử trên trán anh chỉ có Tử khí, nên mỗi lần mở ra đều gây phản ứng phụ. Tim là nguồn sinh khí của con người, nếu chuyển khe Sinh Tử tới đó, thì có hi vọng đạt được thế cân bằng Sinh - Tử. Nhược điểm là, anh chỉ có một cơ hội thử nghiệm duy nhất."

Triệu Nghị: "Không phải vừa vượt qua một con sóng rồi sao? Lúc này công đức đang đầy người, chính là thời điểm thích hợp nhất để… liều một lần."

Lý Truyễn gật đầu. Nhân lúc vận khí tốt nhất mà làm chuyện này, đúng là sự sáng suốt nhất trong cái điên rồ.

Triệu Nghị: "Chỉ cần thành công, tôi sẽ không còn là tôi của hiện tại nữa."

"Ừ." Lý Truy Viễn ăn hết miếng thịt bò trong đĩa, dùng đũa chỉ vào đĩa thịt bên cạnh chờ nướng, "Thêm thịt đi."

Thực ra, Triệu Nghị có rất nhiều thủ đoạn, nhưng phần lớn chỉ có thể hiểu và sử dụng khi khe Sinh Tử mở ra. Mà khi khe vừa mở, thân thể suy nhược vô cùng lại không đủ sức cung cấp năng lượng để thi triển những thủ đoạn ấy.

Vì vậy, Triệu Nghị vẫn luôn mang bệnh mà đi trên sông; nhưng nếu giải quyết được vấn đề này, tổng hợp thực lực cá nhân của hắn sẽ có bước nhảy vọt khổng lồ, không còn khập khiễng, văn võ song toàn.

Triệu Nghị: "Tôi cũng được linh cảm từ lúc Tháp Quan Cao bị phá hủy. Thành tiên và hủy diệt, sự đảo lộn thay đổi trong khoảnh khắc, quả thực là cực hạn của sinh tử."

Lý Truy Viễn: "Anh đã có ý tưởng này từ lâu rồi, chỉ là trước kia trái tim anh không chịu nổi. Giờ có viên đá mà Mộc Vương Gia kia nhét vào cho anh, anh cảm thấy có thể thử một cơ hội."

Triệu Nghị: "Ơ…"

Lý Truy Viễn: "Anh đang lo lắng hồi hộp đến mức nào vậy? Chữa bệnh mà còn phải lôi cảnh tượng hoành tráng ra."

Triệu Nghị bĩu môi: "Đợi về rồi, tôi cũng phải bắt tay vào bồi dưỡng Từ Minh và Tôn Yến."

"Ừ." Lý Truy Viễn tiếp tục ăn thịt bò.

Triệu Nghị cười cười, lại nói: "À, chỗ cậu nhờ tôi tìm, nhà tôi đã tìm thấy và báo cho tôi rồi."

Lý Truy Viễn đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng.

Triệu Nghị: "Này, ít ra cũng tỏ ra một chút đi, lúc nãy tôi nói có cơ hội thăng tiến, cậu còn chẳng tỏ ra coi trọng."

Lý Truy Viễn: "Anh lên mấy tầng cũng được, trên lầu mãi mãi vẫn là tôi."

Triệu Nghị: "Năm Vĩnh Nguyên thứ 12 thời Đông Hán, bờ sông Thanh Than xảy ra lở đất tạo thành ghềnh hiểm ngăn chặn lạch lội, địa điểm này nằm ở hạ du thành cũ huyện Tử Quy.

Có câu nói: 'Thanh Than, Tiết Than chưa phải ghềnh, Không Lĩnh mới là Quỷ Môn Quan'. Tuy nhiên, ghềnh Thanh Than dù không sánh bằng Không Lĩnh, cũng là nơi cực kỳ hung hiểm.

Tam Nguyệt Lâm, không chỉ rừng cây, mà là một khe núi liền kề ghềnh Thanh Than, quanh năm khô héo, chỉ đến tiết Thanh Minh mới hoa lá sum suê, tràn đầy sức sống.

Đây là vị trí cụ thể, cậu cầm lấy."

Triệu Nghị đưa qua một tờ giấy.

"Cảm ơn." Lý Truy Viễn nhận lấy tờ giấy.

Triệu Nghị: "Cậu tiếp theo là về Nam Thông, hay là đến chỗ này?"

Lý Truy Viễn: "Đến đây xem trước đã, rồi mới về Nam Thông."

Triệu Nghị: "Tôi khuyên cậu một câu, con sóng này đã đi qua rồi, không cần thiết phải sinh sự thêm nữa."

Lý Truy Viễn: "Tôi khác anh."

Không triệt để thăm dò rõ ràng chuyện này, Lý Truy Viễn không thể yên lòng. Có những chuyện, dù hắn muốn tránh, dòng sông cũng sẽ không chiều theo ý hắn, vậy nên chi bằng chủ động hơn.

"Nếu cậu đến đó, phát hiện thi thể kia biến mất... vậy thì thật sự là đáng sợ đấy." Triệu Nghị đứng dậy, tiếp tục gắp thịt bò vào vỉ nướng, đồng thời ngâm nga:

"Con cháu tự có phúc con cháu, con cháu không có ta hưởng phúc~"

Lý Truy Viễn: "Cũng chẳng có gì đáng sợ. Một người càng sống lâu, giá trị của con cháu đời sau càng thấp."

Triệu Nghị: "Giống như tiểu Mông Mông dưới trướng cậu?"

Phong Đô Đại Đế (thần cai quản Địa phủ) vốn ở Phong Đô, nhưng lại có thể ngồi nhìn gia tộc họ Âm lụi tàn. Ông nội và cha của Âm Mông đều không được chết lành.

Triệu Nghị uống một ngụm nước ngọt, tiếp tục:

"Nói thật, tôi cảm thấy trong mắt Phong Đô Đại Đế, cậu còn được coi trọng hơn cả người kế thừa huyết mạch của ngài.

Nghe tôi đi, trước việc kế thừa đạo thống, chẳng có hiểu lầm nào là không giải được. Cậu chọn ngày nào đó đến Phong Đô tạ lỗi nhận sai, ân oán nhỏ nhoi kia cũng tiêu tan."

Lý Truy Viễn: "Việc này cần một người trung gian chịu trách nhiệm chuyển lời."

Triệu Nghị: "Anh Béo Kim! Còn thịt bò không, cắt thêm cho tôi ít, ăn chưa đủ no đây này!"

Sáng hôm sau, Đàm Văn Bân đi thanh toán tiền phòng và các khoản chi tiêu khác với anh Béo Kim.

Từ Minh tới định thanh toán phần mình, nhưng bị Đàm Văn Bân bao luôn.

"Thế này ngại quá."

Đàm Văn Bân: "Không sao, thanh toán cho đội biên chế ngoài cũng hợp quy trình."

Sau khi thanh toán xong, anh Béo Kim cười nói: "Tôi cho xe đưa mọi người ra bến."

Đàm Văn Bân ngạc nhiên: "Tối qua anh không bảo sẽ tự lái xe đưa Triệu Nghị bọn họ đi Lô Cô Hồ sao?"

Rốt cuộc Triệu Nghị vẫn lo sợ mình sẽ thất bại, hậu quả thất bại chính là mất mạng. Vì vậy, hắn chọn một nơi có cảnh sắc tươi đẹp gần đó, nếu thất bại cũng tiện chôn cất tại chỗ.

Anh Béo Kim: "Dạo này tôi vừa mới tuyển một nhân viên mới, tôi bảo cậu ta đi mượn xe, lát nữa là đến, để cậu ta đưa các vị đi."

Đàm Văn Bân: "Vậy cũng được."

Do gần đây mưa nhiều, anh Béo Kim sợ đường núi xảy ra tình huống, nên đã lái xe đưa Triệu Nghị bọn họ đi Lô Cô Hồ từ sớm.

Nhìn bóng xe khuất dần, Lâm Thư Hữu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tối qua, hắn nhìn thấy hai đứa con nuôi của anh Bân lén lút chạy vào phòng Triệu Nghị nghịch ngợm, nhưng A Hữu không ngăn cản.

Đáng tiếc là hai đứa con nuôi kia bị trận pháp của Triệu Nghị giam lại, nếu không phải anh Bân kịp thời tới nơi, Triệu Nghị đã định lấy roi cây đào đánh vào mông chúng nó rồi.

Nói cho cùng, vị Triệu thiếu gia này chỉ là trước mặt tiểu Viễn ca nhà mình thì có vẻ kém cỏi, chứ ra ngoài cũng là nhân vật lợi hại.

Chỉ là nhân vật này, một chút độ lượng cũng không có, nắm được một bí mật là đã vênh váo như thể ăn cả đời, trẻ mẫu giáo còn chẳng ấu trĩ như vậy.

Ngồi trong xe, nhìn cảnh vật hai bên lướt qua, Triệu Nghị mở lời với Từ Minh và Tôn Yến ngồi phía trước:

"Nếu tôi gặp chuyện bất trắc, hai người cứ chôn tôi, nhớ chôn sâu một chút, đừng để sau này phát triển du lịch xây khách sạn lại đào tôi lên."

Nghe lời này, Từ Minh và Tôn Yến đáp cũng không phải, không đáp cũng không xong.

Triệu Nghị lại nói:

"Nếu tôi thành công, sau này tôi sẽ đối xử với các ngươi tốt hơn. Bất kể cuối cùng tôi có thành Long Vương được hay không, chẳng thể để các ngươi đi theo tôi một chặng đường mà không được gì."

...

Trong lúc chờ nhân viên mới của anh Béo Kim lái xe tới đón, Đàm Văn Bân dẫn mọi người kiểm tra kỹ lưỡng khắp nơi trong homestay, xác định không để sót bất cứ thứ gì không nên để lại, đặc biệt là lọ độc của Âm Mông.

Lý Truy Viễn thì đi đến quầy lễ tân, trên đó có thờ một tượng Thần Tài nhỏ.

Chàng thanh niên vốn định ấn ngón tay vào hộp mực son, nhưng do dự một lát, lại đổi ý dùng lòng bàn tay phải ngưng tụ sương máu, cuối cùng hóa thành giọt máu nơi đầu ngón tay, vẽ bùa lên tượng Thần Tài.

Nét cuối cùng vừa kết thúc, đầu ngón tay ấn lên giữa trán tượng Thần Tài, màu sắc của bức tượng bỗng trở nên tươi sáng hơn hẳn.

Ở nhà người ta lâu ngày như vậy, được đối đãi chu đáo như thế, đã không phải chỉ trả bằng tiền là xong, huống chi anh Béo Kim còn dẫn họ vào ra dãy núi tuyết.

Mở quang (tăng thêm linh lực) cho tượng Thần Tài, coi như dựng một chỗ nương tựa cho gia trạch nhà họ.

Còn chuyện "vận tài" này, Lý Truy Viễn cho rằng, anh Béo Kim không cần ngoại lực, chỉ cần tâm thái và khí phách làm ăn như hiện tại, sau này chắc chắn cũng kiếm được tiền.

"Bíp bíp!"

Xe đã đến.

Lý Truy Viễn bước ra ngoài cửa, những người khác cũng đều xách ba lô leo núi ra theo.

Tài xế bước xuống xe, là một thanh niên mặt mũi sáng sủa.

Nhìn thấy hắn, mọi người đều giật mình.

Người thanh niên kia thấy xung quanh không có ai, liền dựa vào thân xe định quỳ xuống hành lễ.

Lý Truy Viễn: "Đã quyết định làm người, thì đừng động một tí là quỳ lạy."

Thanh niên ngạc nhiên, làm người thì mới phải quỳ chứ?

Mọi người lên xe, thanh niên lái xe, đi qua cổ thành, Đàm Văn Bân chỉ hướng Mộc Vương Phủ nói đùa: "Nhìn kìa, Mộc Vương Phủ kìa."

Thanh niên trên mặt lộ nụ cười. Hắn được gọi là Mộc Vương Gia, nhưng không phải là vị Mộc Vương Gia trong lịch sử.

Đến nơi, mọi người xuống xe.

Thanh niên cũng tắt máy xuống xe, cúi mình đứng bên cửa xe, cung kính tiễn mọi người rời đi.

Lý Truy Viễn đứng trước mặt hắn, mở miệng:

"Đã quyết định nhập thế tu nhân, ta cho ngươi một lời khuyên. Con người không chỉ có một mặt tốt đẹp, nhân sinh cũng như vậy. Khi gặp phải mặt trái ngược, hãy nhớ kìm chế bản thân, dùng cách suy nghĩ của con người để ứng phó, tuyệt đối đừng để bốc đồng dẫn đến công dồn thành bại."

Thanh niên nghe xong, cúi người vái dài.

Lâm Thư Hữu khẽ chọc chọc cánh tay Đàm Văn Bân, nói nhỏ: "Không ngờ tiểu Viễn ca nói mấy cái này cũng rất chuyên nghiệp."

Đàm Văn Bân: "Tiểu Viễn ca đọc nhiều kinh sách, cậu về chép hết mấy bộ kinh kia đi, cậu cũng sẽ chuyên nghiệp."

"Thật à?"

"Không phải, cậu thật định chép à?"

"Tôi có thể để đồng tử xuống chép cùng."

"Hừm, mà này, đồng tử nhà cậu thế nào rồi?"

Lâm Thư Hữu hai mắt đột nhiên co lại, đồng tử dọc mở ra. Lần này đồng tử dọc không chỉ sâu thẳm hơn, ở giữa còn có một tia huyết quang nhạt, rất là tinh thần.

Vì hành động này, Mộc Vương Gia giật bắn người, suýt nữa quỵ xuống đất.

Đàm Văn Bân lập tức bịt mắt Lâm Thư Hữu: "Phía trước có cửa hàng bán đồ cho khách du lịch, tôi đi mua cho cậu một cái kính râm."

...

Mấy ngày đường thủy bộ không nghỉ, cuối cùng cũng tới được ghềnh Thanh Than kia, tìm thấy khe núi tên là Tam Nguyệt Lâm.

Hiện tại không còn xa tiết Thanh Minh, trong khe là cảnh tượng tràn đầy sức sống, chỉ vì giao thông nơi đây bất tiện nên chẳng có mấy du khách tới.

Thời gian, là thứ cát bụi thích hợp nhất để chôn vùi, huống chi năm đó người áo đen giết cả nhà mình, di chuyển thi thể cả nhà xuống đáy tháp, tương đương với việc tự tay hủy diệt tung tích môn phái của mình.

Lý Truy Viễn cầm la bàn đi giữa khe, rất nhanh đã bắt được phương vị.

Khi đến gần vị trí đó, Lý Truy Viễn có thể cảm nhận được cấm chế trận pháp vốn tồn tại xung quanh, nhưng giờ đều đã tiêu tán.

Một bên khe núi có một hang lõm, cửa hang bị một cây hòe già che phủ.

Cây hòe dường như không lâu trước bị sét đánh, cháy đen quá nửa.

Nhuận Sinh và Lâm Thư Hữu dọn dẹp một hồi lâu, mới moi ra được cửa hang.

Cùng lộ ra, còn có không ít hài cốt động vật và con người. Rõ ràng, chúng đều là thức ăn của cây hòe già này, bị bắt về làm dưỡng chất cho nó.

Nếu không bị sét đánh, lúc tìm đến đây còn phải ra tay giải quyết cái phiền toái này trước.

Đường hầm trong hang không chúc xuống dưới, mà là ngang bằng. Phần mộ tổ tiên nhà người áo đen, hẳn là được xây trong lòng núi của dãy khe này.

Quy mô không lớn lắm, trông khá giống mộ của một tiểu quý tộc.

Ai ngờ được, vị tổ tiên kia từng bày ra "cục diện phi thăng" lớn trong bí cảnh, mà phần mộ của chính mình lại tu sửa đơn giản bé nhỏ đến vậy.

Lý Truy Viễn từng xem qua "Tề Thị Xuân Thu", lại giỏi trận pháp, từ đường hầm đi đến trước chính thất chỉ một đoạn ngắn ngủi, đã nhận ra không biết bao nhiêu tàn tích cơ quan tinh xảo và trận pháp cao thâm.

Mộ tuy nhỏ, nhưng sát cơ bên trong sâu xa đến mức ngay cả Lý Truy Viễn cũng cảm thấy chấn động.

May là tất cả ở đây đều theo như sách của vị tổ tiên kia viết: Đến kỳ hạn, cấm chế tự giải.

Nếu không, dù Lý Truy Viễn muốn vào, cũng vô cùng khó khăn. Dẫu phá được cơ quan trận pháp trên bề mặt, ai mà biết bên dưới còn giấu bao nhiêu huyền cơ không thấy được.

Người áo đen dựa vào huyết mạch tổ tiên, trong tháp cao bí cảnh có thể được quy tắc ưu đãi.

Kỳ thực, trình độ trận pháp của hắn, hay ít nhất là trình độ lúc hắn vào đây, còn kém xa Lý Truy Viễn bây giờ.

Lý Truy Viễn giờ gần như khẳng định, câu "vì ta là người chết nên mới vào được tổ mộ" mà người áo đen nói, hoàn toàn là một trò cười.

Lúc cấm chế nơi đây còn nguyên vẹn, không chỉ người chết không vào được, dù Bạch Hạc Đồng Tử (thị đồng của thần tiên) thân lâm, e rằng cũng phải giải thể thần vị tại đây.

Trên mặt đất, trên vách tường, có thể thấy nhiều thi thể, đã hóa thành bộ xương khô, hẳn là tổ tiên các đời của người áo đen.

Tổ tiên họ để lại lời: Không đến thời hạn, không được vào tổ mộ.

Nhưng con cháu đời sau, ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ này? Rốt cuộc chẳng ai biết mình có sống tới ngày đó không.

Và rồi, họ đều chết tại đây, chết trong cấm chế do chính tổ tiên họ bày ra, ngoại trừ người áo đen.

Đàm Văn Bân: "Cái, tiểu Viễn ca, tôi có một nghi ngờ."

Lý Truy Viễn: "Cậu nói đi."

Đàm Văn Bân: "Lời di ngôn tổ tiên để lại, có phải là cố ý không? Ông ta bảo con cháu đừng vào, vậy thì chuyện xảy ra sau đó, chẳng có quan hệ nhân quả gì với ông ta?"

"Ừ." Lý Truy Viễn đáp, lại giơ tay chỉ chỉ dấu vết cấm chế còn sót xung quanh, "Kể cả cái gọi là đến kỳ tự giải, tôi nghi ngờ không phải để tiện cho con cháu đời sau vào lấy cuốn sách của ông ta, mà là để tiện cho chính ông ta đi ra."

Lâm Thư Hữu: "Ông ta sống ở đây lâu như vậy? Vậy phải sống thành cái dạng gì rồi chứ?"

Đàm Văn Bân: "Chắc chắn là không còn hình dáng con người rồi."

Lâm Thư Hữu: "Không phải, ý tôi là, trong một ngôi mộ nhỏ bé như vậy, ở lâu như thế, chẳng khác gì bị giam cầm dài hạn, ông ta thật sự chịu nổi sao?"

Đàm Văn Bân: "Trong tháp cao, trong hố thi thể quỳ gối, trong ngọc thạch, nhiều người như vậy, chẳng phải đều bị nhốt lâu như thế sao? Có chiếc bánh thành tiên treo trước mặt, lúc cô đơn hít hà một cái, là có thể chịu đựng được rồi."

Vừa nói, mọi người vừa đi đến chính thất.

Diện tích chính thất không lớn, bày biện bên trong cũng rất bình thường, chủ yếu là vật liệu đá.

Tuy nhiên, không có quan tài, chỉ có một chiếc giường đá ở khu vực giữa.

Phía trên hẳn có một khe nứt, lúc này mặt trời đúng ngọ, một tia nắng rủ xuống, chiếu thẳng lên giường đá.

Trên giường, ngoài vài hòn đá và vôi vữa, không thấy thi thể.

Lâm Thư Hữu: "Là ông ta tự đứng dậy đi rồi, hay là đã có người vào trước?"

Đàm Văn Bân: "Cây hòe chắn cửa hang là cậu với Nhuận Sinh dọn, trước tuy bị sét đánh cháy đen, nhưng cũng không có dấu vết bị động vào."

Lâm Thư Hữu: "Vậy chẳng lẽ ông ta từ khe nứt trên kia chui ra?"

Mọi người đến chỗ khe nứt, từ dưới nhìn lên, khe nứt rất hẹp và nhỏ, nhưng bề mặt vách lại vô cùng nhẵn nhụi.

Người có bộ xương nhỏ và gầy, may ra có thể nhét vào, nhưng cũng chỉ dừng ở đó, hoàn toàn không có chỗ để leo trèo.

Lý Truy Viễn nhìn đống đá và vôi vữa trên giường và dưới giường, nói: "Chắc là, từ trên kia... chui ra."

"Chui?" Đàm Văn Bân chú ý tiểu Viễn ca dùng từ "chui" chứ không phải "leo", lập tức lại ngẩng đầu, nhìn khoảng cách.

Đây là bên trong một ngọn núi bên khe, từ đây mà chui lên trên, chui đến nơi ánh nắng có thể chiếu thẳng xuống, dù là đi lên từ sườn núi, cũng đủ mệt rồi.

"Mẹ ơi, rốt cuộc đây là quái vật gì thế?"

Dừng một chút, Đàm Văn Bân nhìn Nhuận Sinh: "Nhuận Sinh, cậu có chui nổi không?"

Rốt cuộc, Nhuận Sinh là người có thể chất mạnh nhất trong đám hiện tại.

Nhuận Sinh đưa tay, sờ trán Đàm Văn Bân, rồi lại sờ trán mình.

Lâm Thư Hữu dùng khinh công bay lên, đến chỗ khe nứt trên cao, đưa tay sờ vào độ cong nhẵn nhụi ở đó, rồi lại sờ vào khớp vai mình: "Anh Bân, tiểu Viễn ca nói đúng, thật sự là tự chui ra!"

Đàm Văn Bân: "Tôi chỉ đang thể hiện sự kinh ngạc thôi, đâu có nghi ngờ tiểu Viễn ca, không ngờ cậu đẹp trai đạo mạo thế này mà cũng học thói chia rẽ."

Lâm Thư Hữu rơi xuống đất, chớp chớp mắt, hắn không hiểu.

Đàm Văn Bân vỗ vỗ vai Lâm Thư Hữu: "Mai mốt bàn với đồng tử nhà cậu đi, để cậu ta xuống làm người, cậu lên làm đại nhân âm thần, tôi thấy vị đồng tử đại nhân giờ làm người rất giỏi đấy."

Dù Đàm Văn Bân cố ý dùng lời đùa để giảm bớt sự nặng nề trong lòng mọi người, nhưng chỉ cần nghĩ tới có một thứ hình người, có thể từ trong đá cứng chui ra như vậy, đã đủ khiến người ta rùng mình.

Lý Truy Viễn đưa tay, đẩy đống đá vụn và vôi vữa trên giường đá, trên giường, thấy một hàng chữ.

Nhìn dấu vết nét chữ, hẳn là dùng ngón trỏ viết trực tiếp, trên đó viết:

"Lai nhật tái tục, bán diện chi duyên."

(Hẹn ngày tái ngộ, nửa mặt lương duyên.)

(Hết quyển này)

(Hết chương)