Đồng thời, bạch bào nho sinh vừa bị ép buộc phải xuất hiện, từ xa chém một đạo hắc hồng đao quang nhanh như chớp xuống, nhưng đại đầu quái nhân cũng nhanh không kém, dùng cự kiếm cùng ngân phi xoa ngăn cản hắc hồng quang mang kỳ dị đó lại.

Quái nhân thân hình nhoáng lên một cái, lợi dụng cơ hội đó liền lùi lại, thoát ra khỏi phạm vi trảm của cự đạo.

"Thất thúc, ngươi muốn chạy trốn đi đâu? Hắc Huyết Nhận chính là truyền thừa chi bảo của Diệp gia, cũng là pháp khí để xử lý những kẻ phản nghịch của bổn tộc. Nếu ngươi đã cấu kết với Cổ Ma thánh tổ, vứt bỏ Diệp gia sau lưng, đừng trách con cháu không khách khí. Kiện Bát Linh Xích này là vật mà Diệp gia nhất định phải lấy. Nếu muốn đưa vật ấy cho yêu ma kia, trước hết phải đem mạng của mình đến đổi!"

Bạch bào nho sinh không màng đến vết thương nơi ngực, quát với đại đầu quái nhân ở phía xa.

Nghe những lời này từ nho sinh, vẻ mặt quái nhân chợt trắng, chợt hồng, nhưng lập tức lại cười lạnh, thể hiện sự không quan tâm, không có ý biện minh.

Trước thái độ thờ ơ của cự đầu quái nhân, bạch bào nho sinh bỗng dưng lộ ra sát khí, hai hàng lông mày dựng thẳng đứng lên, cả người trở nên hung ác dị thường, hoàn toàn khác biệt với hình tượng nhã nhặn lúc trước.

Hắc bào nữ tử, người đã không thể giết chết nho sinh bằng một đòn trước đó, giờ phút này nhìn thấy nho sinh lộ ra vẻ hung sát, liền nhướng mày, không nói một lời nhưng trong không trung phóng ra một trảo.

Động tác nhẹ nhàng thong thả, nhưng ngay lập tức đã phát ra tiếng xé gió vang lên. Năm đạo mũi nhọn trong suốt, mỗi đạo lớn chừng nửa xích, từ tay hắc bào nữ tử bắn ra, lướt đến trước mặt nho sinh, tốc độ cực nhanh như thể thuấn di.

Đồng tử bạch bào nho sinh chợt đứng lại, nhưng kỳ lạ là hắn không có vẻ gì là định tránh né. Miệng hé ra, phun ra một kiện hoả hồng pháp bảo hình tròn, quay vòng rất nhanh, bao trùm thân hình bên trong.

Nhưng năm đạo mũi nhọn này không thể đánh trúng được pháp bảo, bởi một bàn tay màu trắng to lớn đột nhiên xuất hiện trước người bạch bào nho sinh, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, quơ một cái đã nắm gọn mũi nhọn trong tay. Năm ngón tay hơi dùng sức đã làm biến mất các mũi nhọn đó.

Hắc bào nữ tử thấy cảnh này, ánh mắt chớp động lộ vẻ mặt ngưng trọng.

Lúc này, trong cung điện truyền đến tiếng cười lanh lảnh của Lung Mộng: "Nguyên Sát, ngươi có thể sử dụng nhân loại đoạt bảo cho ngươi cũng như liên thủ với các tu sĩ nhân loại. Nhưng đừng nghĩ có thể dễ dàng phá vỡ cấm chế của Bát Linh Xích. Bản thân ta cũng nhìn ra được, sau nhiều năm bị trấn áp như vậy, cho dù lúc trước ngươi đã tung hoành nhân giới, nhưng khi đối mặt với phật tông linh bảo, cũng chỉ có thể phát huy được vài phần công lực. Thậm chí nếu ngươi có thể may mắn phá vỡ cấm chế của Bát Linh Xích, vây không thể làm gì nếu không thoả thuận với bản Phi, mượn ngoại lực hấp thụ một ít ma khí để lại."

Hắc bào nữ tử nghe được lời này, sắc mặt thoáng biến, sóng mắt lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng miệng nhàn nhạt nói: "Mặc kệ có nhiều hay ít ma khí, bản thánh tổ vẫn tự tin có thể trả cho ngươi một cái tàn hồn không có thân thể. Huống chi nơi này có nhiều linh đan diệu dược như vậy, ta sao lại sợ hao tổn một chút ma khí?!"

"Linh đan diệu dược? Lão ma ngươi tưởng..." Lung Mộng vừa mới nói ra được một phần, lập tức nhớ ra cái gì đó, thanh âm liền biến đổi.

Nhưng không đợi nàng nói hết lời, hắc bào nữ tử quỷ dị cười một tiếng, bàn tay hướng về Hắc Phong Kỳ ở trên không nhẹ nhàng búng một cái.

Nhất thời, một đạo pháp quyết màu xanh biếc bắn ra, đánh lên phía trên kiện linh bảo rồi ẩn vào bên trong.

Nguyên bản lá cờ đen thùi lùi to lớn đang bất động, nhất thời run lên, mũi lá cờ trầm xuống, hắc sắc quang bùng lên, một đạo ô hắc quang trụ liền bắn ra.

Đạo quang trụ này chợt loé lên rồi biến mất, vừa rời khỏi Hắc Phong Kỳ đã tiêu thất trong hư không, ngay sau đó lại xuất hiện trước mặt một tu sĩ có gương mặt chữ điền đang đứng ở xa, sau đó nổ tung.

Nhiều điểm hắc sắc linh quang bắn ra bốn phía, trong chớp mắt, một đạo ô hắc phong trụ lập tức phóng lên cao, bất ngờ quấn lấy tu sĩ mặt chữ điền vào trong đó.

Trong phong trụ nổi lên tiếng rít thê lương, hiện ra vô số hắc sắc phong nhận quỷ dị, kịch liệt xoay tròn, tựa như ngàn vạn lưỡi dao sắc hướng vào trung tâm cắt tới.

Tu sĩ mặt chữ điền kinh hãi, vội vàng đem linh lực toàn thân điên cuồng rót vào bên trong cốt hoàn.

Cốt hoàn lập tức tái sinh huyễn ảnh, tạo ra một tầng hoàng mang chói mắt, hình thành một quang tráo, bảo vệ tu sĩ nọ.

Nhưng hắc phong nhận quả thực dày đặc, hơn nữa dường như còn ẩn chứa thần thông đặc thù nào đó. Mỗi một đạo phong nhận chém lên quang trảo đều chợt loé lên rồi không thấy bóng dáng nữa, cũng không thấy bạo liệt xảy ra.

Chỉ một lát sau, bề mặt quang tráo lạ lùng hiện ra dày đặc vô số lỗ thủng to bằng bàn tay, sau đó tiêu thất như thể không tồn tại.

Dưới công kích quỷ dị như vậy, hoàng quang biến thành quang trảo, tuy kiên cố nhưng nhanh chóng cũng thất linh bát lạc.

Sau đó, trong ánh mắt khó tin của tu sĩ mặt chữ điền, cơn lốc màu đen đột nhiên tăng tốc xoay chuyển kịch liệt, vô số hắc mang đang chớp động trên bề mặt quang tráo chợt bạo liệt, cốt hoàn lập tức vỡ thành nhiều mảnh.

Tu sĩ mặt chữ điền mặt cắt không còn giọt máu, lập tức cắn răng, há miệng phun ra một khẩu thanh sắc phi kiếm, sau đó gầm nhẹ một tiếng, nhân kiếm hợp nhất, biến thành một đạo thanh hồng bắn nhanh tới, rõ ràng muốn bỏ Di Thiên Trạc đã bị hủy hoại lại để tẩu thoát. Xem ra hắn biết rõ, tiếp tục lưu lại chỉ còn con đường chết mà thôi, cũng chỉ biết liều mạng thử một lần.

"Không nên!"

Bạch bào nho sinh thấy hành động của tu sĩ mặt chữ điền thì sắc mặt đại biến, vội vàng thét lớn.

Nhưng đã muộn.

Đạo thanh hồng vừa tiến vào trong hắc phong, thanh quang liền chớp động liên hồi. Ngay lập tức, truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả đạo thanh hồng lẫn thân thể đều vỡ vụn, tu sĩ mặt chữ điền liền bị loạn nhận phân thây.

Trong tiếng gió rít, từ đám thân thể vỡ vụn bắn ra ba quang đoàn màu sắc khác nhau, ba Nguyên Anh đồng thời thoát ra, lập tức chọn một phương hướng bay vụt chạy đi.

Đó không những có Nguyên Anh của tu sĩ mặt chữ điền mà còn cả Nguyên Anh của hai tu sĩ Diệp gia mà hắn thu lại lúc trước, giờ cũng bị buộc phải bỏ chạy.

Nhưng xung quanh đều là phong nhận dày đặc, bọn họ căn bản không có đường trốn thoát, vừa bay ra được một đoạn ngắn, đã bị phong nhận vây lại một chỗ, mắt thường cũng có thể thấy sẽ bị cắt thành vô số mảnh. Đột nhiên, trong cơn lốc hắc quang chợt loé, tất cả phong nhận đều đột ngột biến mất.

Ba Nguyên Anh đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức mừng rỡ, hộ thể linh quang chớp động, một lần nữa vụt chạy đào thoát.

Thấy vậy, hắc bào nữ tử khóe miệng lộ ra một tia châm biếm, năm ngón tay hơi cong, hư không hướng về cơn lốc đánh một trảo.

Nhất thời, bốn phía xung quanh các Nguyên Anh bạch quang chợt loé, thân hình lập tức ngừng lại, tay chân không thể nhúc nhích. Cùng lúc đó, trong cơn lốc hiện lên vô số điểm hắc quang tụ lại trên thân các Nguyên Anh, bao vây chúng vào tạo thành ba quả hắc sắc quang cầu.

Lúc này, hắc bào nữ tử hai tay bắt pháp quyết niệm thần chú, trong miệng phát ra chú ngữ huyền ảo cổ quái.

Hắc mang chợt loé, ba quả hắc sắc quang cầu trong cơn lốc đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.

Nhưng ngay sau đó, trước mặt hắc bào nữ tử lại phát sáng, ba quả hắc sắc quang cầu từ hư không quỷ dị hiện ra, thì ra đã bị Nguyên Sát Thánh Tổ thi triển đại thần thông kéo đến trước mặt.

"Yêu ma muốn làm cái gì, mau dừng tay!"

Bạch bào nho sinh thấy vậy khẩn trương la lên, vội hướng Hắc Huyết Nhận đang phiêu phù ở bên cạnh điểm chỉ một cái, lập tức hào quang đại phóng bay đến chém xuống để cứu viện.

"Muộn rồi!"

Lung Mộng thở dài, nói.

Vừa dứt lời, đôi mắt xinh đẹp dị thường của hắc bào nữ tử chợt loé lên, đôi môi đỏ mọng bỗng hé ra, phun ra một phiến huyết hà bao bọc lấy quang cầu đang nhốt ba Nguyên Anh.

Nguyên Anh lộ ra thần tình hoảng sợ, thân hình trong màn hà quang nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt hóa thành kích cỡ đầu ngón tay, bị hà quang bao lấy, rồi bị hắc bào nữ tử trực tiếp hấp vào trong miệng, sau đó nuốt vào bụng.

Hành động này mặc dù mô tả có vẻ phức tạp nhưng hắc bào nữ tử đã hoàn thành trong một hơi thở, xem ra rất thuần thục.

Ngay cả bạch bào nho sinh bình thường ít lộ vẻ hỉ nộ cũng sắc mặt xanh mét.

Mà thanh Hắc Huyết Nhận giờ phút này linh quang đại phóng, đang rung lên nhè nhẹ. Một lát sau, cuối cùng vị Diệp gia đại trưởng lão mới áp chế được nỗi kinh hoàng trong lòng, hồi phục lại sự ổn định của Hắc Huyết Nhận.

"Lung Mộng tiền bối sao vậy? Vì sao không cứu tu sĩ Diệp gia ta? Với thần thông của tiền bối ắt là có thể làm được? Hay việc nói liên thủ lúc trước chỉ là hư ngôn!"

Nho sinh lớn tiếng nói.

"Hừ! Ta vì cái gì phải cứu? Tên kia chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ mà thôi. Dù trong tay có một phỏng chế linh bảo nhưng uy lực thấp đến đáng thương, ngay cả 1/10 thành cũng không đạt đến. Ta linh lực có hạn, cứu một kẻ vô dụng làm gì. Hơn nữa đừng lầm lẫn, bản phi không phải là cùng Diệp gia hợp tác mà chỉ là cùng ngươi liên thủ một lần."

Lung Mộng trả lời với giọng lạnh lùng.

"Cho dù là như vậy, ngươi không sợ ma đầu này cắn nuốt Nguyên Anh hồi phục nguyên khí sao?"

Nho sinh sắc mặt vẫn khó coi.

"Ngươi có biết cái gì? Cắn nuốt Nguyên Anh cố nhiên có thể cho lão ma pháp lực tạm thời tăng lên một ít, nhưng làm như vậy hậu quả là hắn cần phải dùng ma khí mạnh mẽ luyện hoá Nguyên Anh trong thời gian ngắn, ngược lại sẽ làm cho ma khí tiêu hao quá nhiều. Xem ra hắn đang chuẩn bị sử dụng thần thông Ngân Lang Yêu Thể của ta, cho nên không tiếc đại tổn hao ma khí. Ta không có nói sai đâu, Nguyên Sát!"

Lung Mộng giọng nói lạnh lùng, nhưng câu cuối cùng lại hướng về hắc bào nữ tử.

"Không tồi, ta căn bản cũng không có ý dấu diếm ngươi. Chính là thân thể của ngươi quá lợi hại, ta không cần nói ngươi cũng biết. Lúc đầu ta còn muốn bảo tồn một chút pháp lực, chỉ dùng Hắc Phong Kỳ phá vỡ Bát Linh Xích cấm chế. Nhưng hiện giờ ta cảm thấy như vậy rất mất thời gian. Chậm quá sẽ sinh biến, bản thánh tổ chính là liều mạng tổn hao ma khí dựa vào yêu lang thân thể Hóa Thần Kỳ hậu kỳ mau chóng tiêu diệt các ngươi."

Hắc bào nữ tử không chút che giấu, nói.

Lập tức nàng thở nhẹ một hơi, hai tay bắt pháp quyết niệm thần chú, cả thân thể được bao bọc bởi một đoàn ngân quang, hào quang chói mắt, như mặt trời cháy rực khiến cho người vô pháp nhìn thẳng.

Trong ngân quang, một tiếng sói tru vang vọng cửu tiêu truyền ra, một cỗ linh áp cường đại dị thường đột ngột buông xuống.

Toàn bộ không gian tại đây đều bị linh áp cường đại này quấy nhiễu, thanh âm vù vù phát ra, đại địa run rẩy kịch liệt, xuất hiện nhiều khe lớn nhỏ.

Ngân quang đang co rút đột ngột bành trướng gấp mấy chục lần. Sau đó quang hoa chợt tắt, phảng phất hiện lên một con Ngân lang hai đầu to như quả núi.

Một đầu màu bạc, một đầu màu đen. Hai con mắt màu bạc nhắm nghiền, đầu hơi cúi xuống; cái đầu màu đen thì ngửa lên nhe răng trợn mắt.

Nhìn lợi trảo ở chân trước của cự lang giống như một thanh cự nhận bén nhọn, hai đầu to như tòa lầu các, lại còn kèm theo linh áp cường đại khó tin, vô luận bạch bào nho sinh hay đại đầu quái nhân tới đâu cũng không khỏi hít một ngụm khí, hai mắt không chớp nhìn chăm chú vào quái vật.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Bạch bào nho sinh cùng các nhân vật khác tham gia vào một cuộc chiến khốc liệt với đại đầu quái nhân và Hắc bào nữ tử. Sau một loạt những chiêu thức pháp thuật, Hắc bào nữ tử thể hiện sức mạnh đáng sợ khi triệu hồi Ngân Lang hai đầu, tạo áp lực lên đối thủ. Cuộc chạm trán không chỉ diễn ra trong không gian vật lý mà còn giữa các thế lực huyền bí, dẫn đến những quyết định mang tính sống còn cho nhiều nhân vật. Tình hình trở nên cấp bách khi sự sống và cái chết cận kề với những du hành vật lý và tâm linh của họ.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập và nhóm bạn đang bị phong tỏa bởi không gian thần thông của Nguyên Sát Thánh Tổ. Trong khi họ cố gắng tìm cách thoát ra, hắc bào nữ tử âm thầm thao túng tình hình trong cuộc chiến, sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhằm chiếm ưu thế. Sự hoảng loạn lan truyền khi Truyền Tống Trận không còn hiệu lực, và một cuộc giao tranh diễn ra giữa các nhân vật với âm mưu và chiến lược phân chia rõ rệt. Bầu không khí căng thẳng và cuộc đấu trí giữa các bên đang diễn ra ngày càng quyết liệt hơn.