Bạch mao trên tay Tứ Tán chân nhân hiện lên trong nháy mắt rồi lập tức thu vào vô ảnh vô tung, sau đó coi như không có việc gì, tiếp tục cùng đám Hàn Lập thương lượng việc phá vỡ chướng bích. Hàn Lập thần sắc không nóng không lạnh, thanh âm khi nói chuyện nhàn nhạt, nhưng không ai chú ý đến việc hắn phân ra một luồng thần niệm tiến vào túi linh thú, nhẹ nhàng trấn an Đề Hồn thú đang bỗng nhiên trở nên bất an. Đồng thời trong đầu hắn đột nhiên lướt qua một ý niệm khác thường.

Sau khi trao đổi trong khoảng thời gian uống cạn tuần trà, nhóm Hàn Lập đã thống nhất được phương án tấn công. Lúc này, các thân hình đều chớp lên, sau khi lựa chọn vị trí thích hợp, mỗi người đều lấy ra trận kỳ và trận bàn để bố trí pháp trận phụ trợ, có thể gia tăng uy lực công kích của chính mình. Hàn Lập và thanh niên họ Từ cùng nhau bố trí một đại trận công kích có tên là Phong Viêm Long Liệt trận. Dù trận pháp này chưa thể so sánh với một số ít cấm trận của các tông môn, nhưng vào thời điểm này, nó có thể xem như là trận pháp công kích lợi hại nhất. Phỏng chừng sau khi bố trí xong, trận pháp này đủ sức ngăn cản một gã tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ dùng pháp bảo toàn lực công kích, tự nhiên có tác dụng rất lớn.

Nửa khắc trôi qua, các trận pháp đều đã được bố trí xong xuôi. Đám người Khuê Linh cùng Ngân Sí Dạ Xoa đều đã tiến vào trong các trận pháp phụ trợ. Về phần Phong Viêm Long Liệt trận, tự nhiên là do Hàn Lập và thanh niên họ Từ đồng chủ trì. Nói ra cũng thực buồn cười, quan hệ giữa Hàn Lập và Thiên Lan thánh điện vốn đã như nước với lửa, trong giây phút này lại bị bức vào thế không thể không liên thủ.

Thanh niên họ Từ nhìn về phía bức tường mờ mịt đang ngăn cản phía trước cách đó không xa, một tay giơ lên, một đoàn quang cầu màu trắng ngà rời tay bắn ra, đánh lên phía trên chướng bích. Tuy nhiên, quang cầu này không phát nổ mà chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, huyền phù ở mặt ngoài của chướng bích, chớp sáng liên tục, trở thành một cái bia ngắm hết sức rõ ràng. “Một khi động thủ, mong các vị đạo hữu tập trung công kích điểm này,” thanh niên họ Từ không hề khách khí, nói. Những người khác cũng không nói gì, hiển nhiên đã ngầm đồng ý với điều này.

Lúc này, thanh niên họ Từ liếc mắt nhìn Hàn Lập đang ở trong trận một cái, khẽ gật đầu. Hàn Lập mỉm cười không nói gì, bắt tay niệm thần chú. Mười ngón tay hướng bốn phía liên tiếp búng ra. Từng đạo pháp quyết bắn nhanh ra hướng về phía hơn mười cây pháp kỳ cắm ở bốn phía; các sắc linh quang nổi lên. Thanh âm vù vù nổi lên. Thanh niên họ Từ hít nhẹ một hơi. Một tay phát ra hỏa hồng sắc linh quang đánh lên mặt đất một cái. Ngay lập tức, một phiến hồng quang lấy hắn làm trung tâm hướng về các trận bàn chôn sâu trong lòng đất truyền tới.

Mặt đất lập tức rung chuyển. Tiếp theo, nghe thấy vài tiếng “phốc, phốc.” Hơn mười cột xích hồng hoả trụ tại trung ương pháp trận phóng thẳng lên cao. Mỗi hoả trụ đều có miệng ngắn thô toả ra nhiệt độ cực nóng, dường như đang đốt cháy không khí ở phụ cận xung quanh. Tất cả mọi người đều có cảm giác miệng lưỡi khô khốc. Lúc này Hàn Lập lật tay một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một cái trận bàn màu xanh nhạt. Tiện tay vỗ nhẹ lên bề mặt trận bàn, thanh quang chớp động, lập tức trong pháp trận hô ứng hiện ra nhiều điểm linh quang. Sau vài tiếng nổ vang lên, trong trận ngưng tụ hiện ra hơn mười con Thanh Phong Giao. Trong tiếng chú ngữ của Hàn Lập, mỗi con đều lập tức nhận thức chuẩn một cây hoả trụ rồi quấn lên trên.

Nhất thời phong hoả giao hoà, hóa thành hơn mười con Phong Hoả Giao, lấy gió làm thân, lấy lửa làm da. Lửa được gió thổi càng lúc càng mạnh. “Động thủ!” Vừa thấy Phong Hoả Giao thành hình, thanh niên họ Từ sắc mặt chợt hiện vẻ vui mừng, quát lớn. Tiếp theo, hắn hé miệng phun ra một viên châu màu xanh bay đến đính lên đỉnh đầu của Linh Tê Khổng Tước, lúc này hai cánh cũng đã phát sáng, ngũ sắc linh quang tuôn ra tiến vào viên châu này rồi bắn thẳng lên chướng bích đang ngăn cản trước mặt, thanh thế kinh người dị thường.

Đám người Ngân Sí Dạ Xoa, Lâm Ngân Bình cũng đều phát động phụ trợ trận pháp, hoặc xuất ra thần thông của bản thân, hoặc tế ra pháp bảo công kích, lần lượt công kích về phía chướng bích. Trên chướng bích đang ngăn cản phía trước liên tiếp truyền ra tiếng nổ kinh thiên động địa, từng đạo linh đoàn to lớn liên tiếp bạo liệt, thanh thế to lớn dường như khiến cho cả không gian xung quanh có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hàn Lập lại vung tay áo, hơn mười khẩu kim sắc phi kiếm bay ra, lập tức huyễn hoá thành mấy trăm đạo kiếm quang, kim mang chói mắt gần như che phủ cả không trung. Ở phụ cận, thanh niên họ Từ và các tu sĩ khác thấy uy thế như vậy, vốn dĩ đã chú ý đến sự sắc bén của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, hiện đều khẽ biến sắc, trong lòng càng thêm kiêng kị đối với Hàn Lập.

Hàn Lập hoàn toàn không bận tâm đến suy nghĩ của những người khác, tiếp tục dùng pháp quyết thúc giục kiếm quang hạ xuống, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cự kiếm dài hơn mười trượng, một đạo pháp quyết đánh lên, một tầng kim sắc điện hồ hiện lên thân kiếm, phát ra tiếng sấm rền vang. Mặc dù cự kiếm đã thành hình nhưng Hàn Lập cũng không vội thúc dục bảo vật này, mà trong miệng khẽ quát một tiếng, đột nhiên pháp bàn trong tay tung ra. Sau đó hai tay bấm quyết niệm thần chú rồi hướng đến pháp bàn điểm liên tiếp vài cái.

Ngay lập tức, pháp bàn trên không trung rung lên rồi nổ tung. Một mảng thanh quang to lớn từ trên đổ xuống, rồi mắt nhập vào pháp trận rồi biến mất. Trận kỳ tại bốn phía sau khi hấp thu thanh quang lập tức phát ra linh quang kinh người. Hơn mười con Phong Hoả Giao đang bay lượn trong trận đột nhiên xoay tròn, trong miệng đồng loạt phát ra tiếng long ngâm, hình thể tăng lên gấp mấy lần, giương nanh múa vuốt hướng về phía trước phóng tới. Hơn mười con Phong Hoả Giao mang theo khí thế kinh người, xếp thành một hàng thẳng tắp, hung hăng đánh tới chướng bích.

Lúc này, bức tường màu xám u tối đang ngăn căn phía trước rốt cục run rẩy kịch liệt, rồi liền vặn vẹo biến hình. Ngay tại thời điểm Phong Hoả Giao lao lên bức tường rồi nổ tung, hóa thành một cự đại phong hoả cầu. Một mạt huyết quang chợt loé lên, rồi hóa thành một thanh cự đại huyết nhận chém lên một chỗ phía trên chướng bích. “Phanh,” tiếng giòn vang truyền đến nghe như đồ sứ bị vỡ. Phía trên chướng bích rốt cục hiện ra một cái khe khoảng một trượng nhưng chỉ sâu khoảng vài thước, xem ra vẫn chưa bị xuyên thủng. Nhưng nếu cứ để như vậy, trên khe hở hắc quang chợt loé, có vẻ như đang muốn khép lại.

Nhưng đám người thanh niên họ Từ cùng Ngân Sí Dạ Xoa khẳng định sẽ không để uổng phí cơ hội này. Lúc này, các loại pháp bảo như cuồng phong bạo vũ điên cuồng vây quanh khe hở, công kích không ngừng, mới tạm thời miễn cưỡng làm chậm xu thế khép lại của khe hở. Lúc này, Hàn Lập ra tay. Cự kiếm đã được tích tụ sức mạnh từ sớm, trong tiếng rít gào hóa thành một đạo kim sắc lôi điện, hung hăng chém lên phía trên khe hở.

Kim hình kiếm quang trong khe hở bạo liệt, giống như một vầng thái dương kim sắc hiện lên bên trong, trong nháy mắt tan rã nhưng lại khiến cái khe mở rộng ra gấp mấy lần. Hiệu quả của một cú đánh này so với công kích trước kia của đám người xung quanh phải lớn hơn mấy lần. Không chỉ những người khác ngẩn ra, mà ngay cả Hàn Lập cũng cảm thấy rất sửng sốt. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Xem tình hình vừa rồi, dường như Ích Tà Thần Lôi vừa vặn khắc chế chướng bích. Chẳng lẽ, Hắc Phong kỳ đúng là một kiện ma đạo linh bảo? Nếu đúng là như vậy thì việc xuất hiện tình huống như thế này cũng không phải là không có khả năng.

Khi Hàn Lập còn đang thầm hỏi, kim quang chợt tắt, chướng bích lộ ra bạch quan nhàn nhạt, cái khe bên trong dường như chỉ còn một tầng mỏng manh. Mọi người thấy vậy đều vui mừng trong lòng, không ai bảo ai đều nhanh chóng thúc dục pháp bảo công kích. Một thanh hắc sắc phi đao vô thanh vô tức xuất hiện tại cái khe, sau đó lướt qua rồi biến mất. Nhưng tầng chướng bích cuối cùng này lập tức truyền ra một tiếng “Phanh” nhỏ, ngay lập tức hiện ra một đạo hắc mang ở phía trên, rồi dần dần vỡ vụn thành từng mảnh, một lỗ thủng to vài trượng mở ra, để lộ ra cảnh sắc quen thuộc bên ngoài.

Vừa thấy cảnh này, mọi người đều vui mừng, nhưng ngân quang chợt loé, một bóng người quỷ dị đã hiện lên phía trước lỗ thủng, sau đó thân hình chợt loé rồi lập tức bay ra bên ngoài. Đó chính là nhân hình khôi lỗi của Hàn Lập. Những người còn lại vì một chút trì hoãn, luống cuống tay chân, cũng không kịp nghĩ nhiều, mọi người đồng loạt thi triển các loại độn thuật bắn nhanh đến lối đi duy nhất này. Hàn Lập sau lưng cũng hiện ra một đôi ngân sí, nhưng không lập tức thuấn di ra ngoài, mà trong mắt dị sắc chợt loé, môi khẽ nhúc nhích một chút.

Nguyên Khuê Linh đã hóa thành một đạo hắc bạch khí xuất hiện trước chướng bích, nhưng đột nhiên trên mặt hiện ra một tia kinh nghi, động tác không khỏi một chút trì hoãn. Sự trì hoãn này khiến cho đám người thanh niên họ Từ, các yêu vật, lại lần lượt chui ra khỏi chướng bích. Đúng lúc này, bên ngoài chướng bích bỗng chớp động huyết quang cực kỳ chói mắt, vô số hắc ti “Xuy, xuy” phá không vọt qua lỗ thủng. Tiếng quát to như sấm của thanh niên họ Từ cùng với tiếng hét kinh nộ cùng cực của Lâm Ngân Bình gần như vang lên cùng một lúc. Ở bên ngoài, tiếng bạo liệt nổi lên, hiện ra nồng đậm huyết khí, mà trong đó Tứ Tán chân nhân đang đắc ý cười âm hiểm.

“Đi!” Hàn Lập không chút trì hoãn, khẽ quát một tiếng, Phong Lôi Sí sau lưng hung hăng hóa thành một đạo ngân hình trực tiếp chui qua lỗ thủng. Khuê Linh tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng không nghĩ ngợi nữa lập tức theo sau ra ngoài. Thân hình Hàn Lập vừa mới xuất hiện bên ngoài chướng bích, vô số huyết khí từ bốn phía lập tức hướng đến hắn quét tới. Nhưng hắn đã sớm có phòng bị, ngân hồ chớp động vài cái đã thoát ly khỏi huyết khí, hiện ra ở một chỗ cách đó vài trăm trượng. Thân hình vừa dừng lại nhìn về phía động khẩu, kết quả khiến cho khóe mắt hắn không khỏi nhảy dựng.

Chỉ thấy bên ngoài lỗ hổng nhanh chóng thu nhỏ lại, nhưng lại xuất hiện một phiến huyết hải rộng hàng mẫu. Khôn cùng huyết vụ đặc quánh như dịch thể, huyết tinh chi khí quay cuồng mãnh liệt. Mà dường như có vật gì đó đang nhẹ nhàng bay lượn phía bên trên huyết hải, không bị rơi vào bên trong huyết khí, chính là Ngân Sí Dạ Xoa, Sư Cầm Thú cùng một gã quái vật cả người đầy lông trắng, thân thể cao lớn. Quái vật đang mặc trang phục của Tứ Tán chân nhân, cả người toả ra thi khí trùng thiên, bỗng nhiên quay lại, hai mắt lục hỏa chớp động, miệng lộ răng nanh, để lộ ra gương mặt khô quắt dị thường của một con gấu lông trắng.

Giờ phút này, quái vật kia đang thao túng huyết nhận, biến ảo thành huyết quang vây chặt lấy một bóng người bên trong huyết hải, khiến người ấy không thể thoát thân. Người này thân thể chỉ còn có nửa phần, một tay một chân đã không cánh mà bay, đang liều mạng thúc dục một khỏa thanh châu và ngân câu pháp bảo ngăn cản huyết quang từ trên đầu cùng huyết khí từ bốn phía xâm thực, trên mặt tràn đầy vẻ oán độc. Hắn chính là đại tiên sư của Thiên Lan thảo nguyên, vị thanh niên họ Từ.

Cách hắn không xa, con Linh Tê Khổng Tước có thần thông không nhỏ, lại bị sư cầm thú đang biến thành tử vụ gắt gao vây lại, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Tình cảnh của Lâm Ngân Bình cũng không tốt, không thể chạy đi đâu được, đang bị Ngân Sí Dạ Xoa thả ra vô số Sát Hồn Ti công kích giữa không trung, khiến nàng luống cuống chân tay. Nếu không nhờ Cẩm Mạt Ngân Tằm của nàng có thần thông không nhỏ, phun ra ngân ti mới có thể ngăn cản được một chút công kích của những sợi hôi ti vô khổng bất nhập, chỉ sợ đã sớm bị bắt rồi. Nhưng cứ như vậy, việc nàng bị đả bại chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Là nó!” Nhờ được Hàn Lập nhắc nhở, Khuê Linh đã thuấn di tới bên cạnh Hàn Lập, đột nhiên trừng mắt nhìn về phía quái vật lông trắng, thét lên một tiếng kinh hãi.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, nhóm Hàn Lập phối hợp để phá vỡ chướng bích cản trở họ. Họ đào tạo trận pháp mạnh mẽ, trong đó có món Phong Viêm Long Liệt, nhằm gia tăng sức mạnh công kích. Cuộc tấn công dữ dội khiến chướng bích rung chuyển và tạo ra một khe hở cho phép họ thoát ra. Tuy nhiên, tình thế diễn biến phức tạp hơn khi thanh niên họ Từ bị quái vật lông trắng bắt giữ. Nhóm Hàn Lập phải nhanh chóng hành động, đối phó với huyết quang xung quanh, để giải cứu đồng đội và giữ an toàn cho chính mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập và đồng đội bao vây Tứ tán chân nhân, người khả nghi có âm mưu xấu xa. Sau khi Tứ tán chân nhân phủ nhận tội ác, Hàn Lập không ngần ngại tấn công hắn. Cuộc chiến nổ ra với sự va chạm giữa kiếm và huyết nhận, khiến không gian trở nên căng thẳng. Cuối cùng, sau khi thảo luận, mọi người đồng ý hợp tác để phá không gian chướng ngại. Tuy nhiên, sắc mặt của Tứ tán chân nhân bỗng lộ ra sự khả nghi, khi hắn âm thầm truyền âm cho ai đó, tăng thêm sự hồi hộp cho mọi diễn biến tiếp theo.