Đúng vào lúc này, một đạo kim quang hình cung chợt xuất hiện như từ trên trời giáng xuống, lóe lên rồi đánh vào mặt quỷ.

“Oanh!” Một tiếng vang lớn, kim quang bùng nổ, khiến mặt quỷ gào thét trong đau đớn, chỉ trong chốc lát đã tiêu tán mất một nửa. Nhưng phần còn lại lại bộc phát ra hung tính dữ dội. Nhân lúc thanh niên họ Từ trên mặt vẫn chưa hết vẻ vui mừng, bỗng nhiên nó nhào xuống phía dưới, cắn vào cổ hắn.

Tầng tầng huyết quang cuốn lấy, trong nháy mắt dường như muốn nuốt chửng thanh niên họ Từ. Hắn cảm nhận được cơ thể mình nhanh chóng bị huyết quang ăn mòn, lập tức hoảng hốt, vội vã tụng niệm một loại chú ngữ cổ quái. Ngay lập tức, toàn thân hắn phát ra một tầng hoàng quang, rồi co lại, phình ra và lại bùng nổ.

Huyết quang tức thì bị quang mang xuyên thủng, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Một cái nguyên anh cao vài tấc bỗng lóe lên rồi thuấn di từ bên trong bay ra, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện cách xa vài chục trượng trên không trung, sau đó linh quang hộ thể lại lóe lên, hóa thành hòang hồng mà chạy trốn.

“Muốn chạy?” Giọng nói lạnh lùng của Thi Hùng vang lên, nó giơ tay hướng về hư không vồ một cái. Lập tức, ở chỗ đỉnh đầu của nguyên anh, hiện ra một luồng hắc khí, ngay sau đó hỏa quang chợt lóe, một cái đại thủ từ đó xuất hiện, chộp về phía nguyên anh. Dù vẫn chưa chạm tới, nhưng uy năng phát ra từ đại thủ đã bao trùm phạm vi hơn mười trượng.

Thanh niên họ Từ thấy vậy thầm kêu khổ trong lòng. Nếu như trước khi bị đánh lén, hắn hoàn toàn có thể thuấn di liên tục, thậm chí dựa vào năng lực của nguyên anh mạnh mẽ để phá vỡ loại huyền công cấm chế này. Dù sao nguyên anh của tu sĩ hậu kỳ hơn xa so với tu sĩ sơ kỳ và trung kỳ. Tuy không còn thân thể, hắn vẫn có khả năng chiến đấu với người khác.

Nhưng nguyên anh của hắn hiện tại đã cạn kiệt linh lực sau khi đối mặt với huyết hải. Làm sao còn năng lực để phá vỡ pháp thuật của đối phương?

Lúc này, Hàn Lập vẫn đứng cách hơn mười trượng, tay để sau lưng, vẻ mặt nhàn nhạt như thể sau khi phóng ra một đạo kim quang, hắn sẽ không tiếp tục ra tay nữa. Rơi vào đường cùng, thanh niên họ Từ chỉ còn cách liều mạng. Hắn mạnh mẽ điều động pháp lực còn sót lại, nguyên anh hé miệng phun ra một mặt lệnh bài tựa kim phi kim, chuẩn bị dùng bản mạng pháp bảo để đánh một kích cuối cùng.

Nhưng ngay lúc này, ở trên hắc thủ xuất hiện ngân quang. Một bóng người quỷ dị hiện lên ở đó, đang vung tay lên. Ngay lập tức, một tiếng long ngâm vang lên, lục quang chợt lóe, một đạo thúy mang theo kim quang bay nhanh tới. Tốc độ cực nhanh như điện chớp, chỉ trong chớp mắt đã đánh trúng đại thủ do hắc khí hóa thành.

“Oanh!” Một tiếng. Kim hình cung chợt hiện ra, đại thủ chỉ trong nháy mắt đã bị xuyên thủng một lỗ lớn, vô số luồng tinh tế hỏa quang lao tới, đại thủ do hắc khí hóa thành lập tức tan biến.

Bóng người trong ngân quang thoáng chốc đã bay đến bên cạnh nguyên anh của thanh niên họ Từ. Hắn tìm được lối thoát trong tuyệt cảnh, vừa mừng vừa sợ, không chút chần chừ, liền vận khởi linh quang quanh thân, hóa thành một đạo kinh hồng bay ra xa. Dù rằng bóng người trong ngân quang có vẻ muốn cứu hắn, nhưng hắn cũng không dám để nguyên anh của mình dễ dàng rơi vào tay người khác.

Mà may mắn là, bóng người trong ngân quang dường như không để ý đến điều này, chỉ lạnh lùng nhìn về phía đám người Thi Hùng ở xa. Lúc này, Linh Tê Khổng Tước như nhận được mệnh lệnh từ thanh niên họ Từ, thân hình bất chợt run lên, mấy cái lông chim dài, diễm lệ diệu kỳ ở phần đuôi dựng thẳng lên rồi bắn về phía trước.

Ngũ sắc quang hoa đại trướng, Sư Cầm thú thấy vậy liền hoảng hốt lùi lại, không dám đón đỡ. Tử vụ vì thế bị ngũ sắc linh quang chiếu xuống, liền tan ra, để lộ một chỗ hổng lớn mấy trượng. Nhân cơ hội này, linh cầm vỗ mạnh hai cánh, thân hình giống như khói nhẹ sau khi vặn vẹo vài cái đã quỷ di xuất hiện bên ngoài tử vụ, rồi bay thẳng về phía thanh niên họ Từ, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt hắn.

Thanh niên họ Từ vui mừng, không chút do dự thu nguyên anh về cùng một chỗ với linh cầm. Một cảnh tượng không thể tin nổi xảy ra! Linh cầm hé miệng ra, nguyên anh của thanh niên họ Từ ngay lập tức nhập vào bên trong mà không thấy bóng dáng. Ngay sau đó, một tiếng minh thanh vang lên, mấy cái lông còn sót lại ở đuôi của Linh Tê Khổng Tước bỗng chốc xèo ra dựng thẳng lên.

Ngay lập tức, ngũ sắc linh quang phát ra chói mắt, bao trùm thân hình linh cầm, khiến mọi thứ đều không thể nhìn thấy gì.

Gần như đồng thời, trên không nơi đang diễn ra cuộc chiến giữa Ngân Sí Dạ Xoa và Lâm Ngân Bình, bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí hắc bạch, thân hình Khuê Linh cũng theo sau hiện ra.

Ngân Sí Dạ Xoa vừa thấy Khuê Linh, vẻ mặt nhất thời cứng đờ. Khuê Linh sau khi liếc mắt nhìn hắn một cái, với vẻ mặt không chút thay đổi, vẫn chưa có hành động gì nhưng lại khẽ nhúc nhích môi truyền âm vài câu.

Sắc mặt Ngân Sí Dạ Xoa lập tức xuất hiện sự biến đổi, sau khi trầm ngâm trong giây lát liền thở dài một hơi. Đột nhiên, hai tay hắn vung lên, Sát hồn ti vốn đang gắt gao vây khốn Thiên Lan thánh nữ bỗng bay trở lại, không tiếp tục bao vây Lâm Ngân Bình nữa.

Lâm Ngân Bình mừng rỡ, vừa định phi độn chạy đi, thì Khuê Linh khẽ hiện lên một tia cười lạnh, thân hình nhoáng lên, bỗng bay tới bên cạnh nàng, một chiếc búa lớn màu bạc hóa thành một dải ngân mang chém xuống.

Cảnh tượng này khiến Thiên Lan thánh nữ giật mình, không kịp suy nghĩ nhiều liền điểm một cái vào cẩm khăn trước mặt để ngăn cản một chút. Nhưng thật kỳ lạ, quang mang chợt lóe, trên cự phủ hiện ra ảo ảnh của một con cự hổ một sừng, cùng lúc chém xuống.

“Tư lạp!” Một tiếng, cẩm khăn trong ngân quang bị chém thành hai đoạn. Ngay sau đó, hổ ảnh kia nhấp nháy một cái, trong nháy mắt hóa thành một luồng hoàng khí trùm lấy nàng.

Lâm Ngân Bình cảm thấy một luồng khí tanh hôi đập vào mặt, chỉ kịp thầm kêu không ổn, rồi sau đó đầu nặng trĩu, tiếp theo liền ngã quỵ. Khuê Linh nhanh chóng bắt quyết khiến hoàng khí trói chặt lấy nàng.

Sau đó, hai luồng khí hắc bạch quay cuồng, trong chốc lát đã bọc Lâm Ngân Bình vào trong rồi biến mất tại chỗ, sau vài cái chớp động đã xuất hiện bên cạnh Hàn Lập. Trong suốt quá trình này, Thi Hùng lại không hề ra tay ngăn cản, chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, vẻ mặt trầm lặng.

Khi bóng người con rối trong ngân quang quay trở lại cùng Khuê Linh, thì nhoáng lên một cái đã vụt bay tới phía sau Hàn Lập. Hàn Lập không hề liếc mắt nhìn Thiên Lan thánh nữ bị bắt lại, mà chỉ có vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía bên kia.

Ở chỗ đó, hào quang của ngũ sắc linh quang so với lúc trước lớn gấp đôi. “Hàn đạo hữu! Ngươi thế này là có ý gì?” Một trận nói giống như tiếng sấm vang lên.

“Ầm ầm!” Thanh âm nghe có vẻ giống giọng của thanh niên họ Từ, nhưng khàn khàn hơn rất nhiều, lại tràn ngập phần cuồng dã. “Không có gì! Hàn mỗ không phải đã giúp đạo hữu cứu Lâm đo hữu ra sao.” Hàn Lập vẻ mặt không thay đổi, nhàn nhạt trả lời.

“Nói như vậy, thì Từ mỗ đã quá đa nghi rồi.” Giọng nói của nam tử hòa hoãn hơn một chút. Linh quang chợt tắt, hiện ra con Linh Tê Khổng Tước, chỉ là linh cầm lúc này so với trước rõ ràng đã lớn hơn nhiều, và trên đầu của nó hiện ra một khuôn mặt bằng ánh sáng màu trắng nhạt, giống như một loại hư ảnh, đúng là hình dáng của vị thanh niên họ Từ.

Nhưng gương mặt này khi thấy Lâm Ngân Bình đang bất tỉnh, trên mặt ẩn hiện vẻ lo âu. “Yên tâm, ta sẽ không làm gì với Lâm đo hữu. Nhưng tại hạ có vài chuyện trước hết cần hỏi đạo hữu một chút. Tin rằng đạo hữu sẽ không khiến Hàn mỗ thất vọng.” Hàn Lập thản nhiên nói.

“Hàn huynh muốn uy hiếp Từ mỗ!” Gương mặt tạo bởi hư ảnh bỗng nhiên trầm xuống, lộ ra một chút tức giận. “Uy hiếp tự nhiên chưa nói tới. Đạo hữu chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên vừa rồi đã đáp ứng Hàn mỗ như thế nào. Bây giờ Lâm đo hữu đang ở đây, chỉ để đảm bảo Từ huynh sẽ không làm ra việc gì mà thôi. Chẳng lẽ thật muốn lật lọng?” Hàn Lập cười lạnh một tiếng, sắc mặt bỗng trở nên âm trầm.

“Ngươi muốn hỏi cái gì, trước tiên cũng phải đuổi vài tên yêu vật này đi đã.” Nghe được Hàn Lập nói như vậy, thanh niên họ Từ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mắt trên gương mặt hư ảnh hơi đổi nói. “Đuổi chúng nó. Tốt! Ta chính là có ý này.” Hàn Lập gật đầu, nhưng vẫn thuận miệng đáp ứng.

Tư thế không chút để ý của Hàn Lập khiến thanh niên họ Từ lắp bắp kinh hãi, nhất thời không biết nói gì. Hàn Lập mỉm cười, sau khi quay đầu phân phó Khuê Linh, lập tức cùng đi với hình người con rối, vai sóng vai phi ra ngoài.

Khi đã tới gần huyết hải, hai người dừng lại. Hàn Lập sau khi liếc mắt nhìn Vạn Năm Thi Hùng một cái, mới nhàn nhạt nói: “Đạo hữu, thân là phó cốc chủ của Vạn Yêu cốc, chắc hẳn vào Côn Ngô Sơn là có chuyện quan trọng khác. Hai người này đối với ta vẫn còn hữu dụng, liền tạm thời mang đi. Đạo hữu không có ý kiến gì chứ?”

Tuy rằng nói lời thương lượng, nhưng giọng điệu của Hàn Lập lại cứng rắn dị thường. Điều này khiến Ngân Sí Dạ Xoa và Sư Cầm thú nghe xong giận dữ. “Đạo hữu gọi Hàn Lập, là tu sĩ Thiên Nam đúng không?” Thi Hùng mở miệng hỏi một câu khiến người ta khó hiểu.

Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức lộ ra vẻ lười biếng: “Không sai. Thế nào, chẳng lẽ đạo hữu muốn sau khi xong việc sẽ đi Thiên Nam tìm tại hạ để báo thù?” “Báo thù thì không có hứng thú. Bây giờ Hàn huynh lần đầu tiên cứu hai người Thiên Lan này, ta có thể buông tay như vậy coi như không nhìn thấy, nhưng chỉ cần thêm một lần nữa lại ra tay phá hỏng việc tốt của Vạn Yêu cốc chúng ta. Tại hạ cũng có thể không nói như vậy. Nhưng Hàn huynh cũng nên biết cho dù Hàn huynh thật sự được hai người này trợ giúp, cũng tuyệt không còn cách nào sống trở lại Thiên Nam.”

Vạn Năm Thi Hùng hai mắt lục diễm hiện lên, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ thường ngày rồi nói. Hàn Lập nghe xong lời này, khóe miệng giật giật một cái, nhưng cũng chỉ mỉm cười không nói gì.

Vạn Năm Thi Hùng hai tay bắt quyết, rồi bỗng nhiên chỉ về huyết quang ở xa. Lập tức, huyết mang chớp động, tất cả huyết quang sau khi xoay tròn trên không trung một cái, liền hóa thành một khẩu huyết sắc cự nhận, khẩu nhận này sau khi xoay tròn một cái bỗng lặn vào bên trong huyết hải ở phía dưới.

Huyết quang xông thẳng lên chín tầng mây, cự nhận hiện ra mặt quỷ lúc trước bị Hàn Lập một kích phá tan. Nó nhe răng cười một cái, miệng rộng hé ra, huyết hải bên dưới hóa thành một cây huyết trụ, toàn bộ đi vào miệng của nó, trong nháy mắt đã bị cự nhận hấp thu sạch sẽ.

Huyết nhận trông không có gì khác biệt so với lúc đầu, nhưng luồng khí huyết tinh khiến người khác ngửi vào muốn nôn mửa, cảm giác vô cùng khó chịu. Sau đó, Vạn Năm Thi Hùng lên tiếng gọi Ngân Sí Dạ Xoa và Sư Cầm Thú bên cạnh, sau đó trực tiếp rời đi về hướng cung điện mà không nói thêm lời nào.

Kết quả sau khi độn quang chớp động, cả ba yêu đều biến mất không thấy bóng dáng. Thi Hùng dường như đến đây với mục đích khác, chỉ là không biết hắn đã làm thế nào để thuyết phục được Ngân Sí Dạ Xoa và Sư Cầm thú, trở thành thủ lĩnh của hai tên kia.

Trong cung điện này, xem ra còn nhiều chuyện không đơn giản như vậy. Hàn Lập nhắm mắt lại, ánh mắt như có hàn quang bất định. “Tốt lắm, bây giờ Từ huynh có thể trả lời vấn đề của tại hạ chứ?” Hàn Lập bỗng quay đầu lại, hướng về Linh Tê Khổng Tước ở phía sau hỏi.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, một cuộc chiến khốc liệt diễn ra giữa các nhân vật, với sự xuất hiện của thanh niên họ Từ và Thi Hùng. Đạo kim quang xuất hiện đánh vào quỷ, khiến cuộc chiến trở nên gay cấn hơn. Thanh niên họ Từ phải liều mạng đấu tranh để bảo vệ mình, huy động pháp lực cuối cùng cùng với sự giúp đỡ từ linh cầm. Cuộc truy đuổi giữa các yêu quái và sự nghi ngờ giữa các tu sĩ tạo nên một bầu không khí căng thẳng. Cuối cùng, một thỏa thuận được đưa ra giữa Hàn Lập và thanh niên họ Từ khi tình hình bắt đầu ổn định hơn.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện diễn ra khi Hàn Lập và Khuê Linh thảo luận về một linh thú đã trở thành luyện thi sau khi họ bị phong ấn. Hàn Lập cảm thấy thất vọng vì Khuê Linh không nhớ gì về Linh giới, trong khi Ngân Nguyệt có thể có thông tin. Khi họ ra khỏi khu vực bị phong tỏa, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, đầy rẫy dấu vết của một trận chiến ác liệt. Lâm Ngân Bình và Thanh niên họ Từ buộc Hàn Lập phải ra tay giúp đỡ để hóa giải mối thù, nhưng Hàn Lập do dự vì sức mạnh của đối thủ quá lớn. Cuối cùng, tình hình trở nên căng thẳng khi Vạn Năm Thi Hùng chuẩn bị tấn công.