Quang mạc bị Hàn Lập phá vỡ, khiến cho hai người đang ngồi nhắm mắt đả tọa trên mặt đất phải giật mình mở mắt nhìn về phía hắn. Đúng lúc này, trên không trung, phía trên hai người xuất hiện một lớp quang mạc lưỡng sắc, tuy nhỏ hơn ngũ sắc quang mạc rất nhiều, nhưng vẫn đủ để bao bọc họ lại bên trong. Ở giữa lớp quang mạc là một cái cẩm mạt bán trong suốt, đang chuyển động chậm rãi không ngừng.

Chính cái khăn này đã phát ra thần thông lưỡng sắc quang mạc.

" Là ngươi!"

Lão bà nhăn mặt, sắc mặt có phần khó tin.

Trong khi đó, Hôi bào tăng nhân sắc mặt âm trầm, khó đoán.

Hàn Lập quan sát lớp quang mạc lưỡng sắc và cái cẩm mạt một lúc, cuối cùng miệng nhếch lên.

"Có vẻ như các ngươi đã sử dụng một số thủ đoạn, dùng một bảo vật để che giấu hành tung. Chậc, chậc. Thảo nào vừa rồi ta còn cảm thấy khó hiểu, vì sao đã vận dụng Linh Mục nhưng cũng không thể nhìn thấu huyễn thuật cấm chế. Thì ra hai vị đã sớm có ý đồ ngư ông đắc lợi. Ta thật sự bội phục!"

Hàn Lập nói với giọng khâm phục, nhưng không hề có chút biểu cảm trên mặt, thậm chí ánh mắt hắn còn hiện lên một tia sát khí.

Nghe vậy, Hôi bào tăng nhân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong miệng niệm một tiếng Phật hiệu, sau đó nói:

"Hàn đạo hữu quả thật thần thông quảng đại, ngay cả ba người Hàn Ly đạo hữu cũng không thể bắt giữ. Nhưng không biết hiện giờ bọn Hàn Ly huynh đang ở đâu? Chẳng lẽ đã tự rời khỏi động quật?"

Vị tăng nhân này vừa nói vừa quét mắt quan sát toàn bộ không gian trong động quật, nhưng vẫn chưa phát hiện tung tích của bọn Hàn Ly, trong lòng không khỏi giật mình. Hắn không thể tưởng tượng chỉ một người như Hàn Lập có thể tiêu diệt được ba cao giai tu sĩ.

Hàn Lập nheo mắt lại, đầu tiên lắc lắc đầu rồi gật gật, cuối cùng thở dài một hơi, không nói gì.

Hai người bên dưới cảm thấy có phần mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Hừ! Đạo hữu giả thần giả quỷ làm gì? Nếu bọn Hàn Ly đã rời khỏi đây, ba người bọn ta cũng nên nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ bị hắn bắt đến Tiểu Cực Cung, trở thành cá trong rọ."

Lão bà không kiên nhẫn được, trừng mắt nói.

"Hai vị không cần lo lắng, ba tên kia đã bị ta đánh cho thất bát bát. Nhưng Hàn Ly huynh còn lưu lại một Nguyên Anh. Hai vị có muốn gặp mặt lần cuối trước khi ta tiễn hai vị lên đường không?"

Hàn Lập nói mà không chút khách khí.

"Hàn Ly thượng nhân bị ngươi đánh bại? Không thể nào! Câu cuối cùng của ngươi có ý nghĩa gì?"

Lão bà nghe Hàn Lập nói, sắc mặt đại biến, trở nên tức giận.

"Không có gì. Dù ta không biết quan hệ của các ngươi ra sao, cuối cùng là có mưu đồ gì, nhưng thật sự không muốn suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nếu cố tình khiến ta và Tiểu Cực Cung đánh nhau, thì chắc chắn không phải là ý tốt. Đó cũng đủ rồi. Trong đời, ta ghét nhất là bị người khác lợi dụng. Hai vị nên biến mất khỏi Nhân Giới đi là vừa."

Hàn Lập nhạt nhẽo nói, hai mắt nhắm lại, không để ý đến họ, sau đó hai tay kết quyết, trong miệng phát ra tiếng chú.

Hôi bào tăng nhân và lão bà hoảng hốt, lập tức cảm nhận được linh khí dao động ở xung quanh, vội vàng nhìn ra bốn phía.

Chỉ thấy ở ngoài hơn mười trượng, vô số ánh kim quang chớp động, nếu quan sát kỹ sẽ thấy đó là những sợi tơ vàng tinh tế ẩn hiện. Các kim ti lóe lên rồi tắt, không theo một quy luật nào. Tất cả đều từ từ tiến lại gần, tĩnh lặng, cực kỳ quỷ dị.

"Kiếm trận!"

Thấy Hàn Lập trở mặt ra tay, sau khi nhìn quanh một lượt, lão bà bật thốt lên.

Trong lòng Hôi bào tăng nhân rùng mình, cố gắng ngăn chặn ý nghĩ Hàn Lập đã đánh chết Hàn Ly, há mồm hướng về không trung, lớn tiếng nói:

"Hàn huynh không cần hiểu lầm. Hai người chúng ta tuyệt đối không có ý đồ bất lợi nào đối với đạo hữu. Hiện giờ bên ngoài Hư Linh Điện còn không biết bao nhiêu tu sĩ Tiểu Cực Cung. Nếu bọn họ không thấy Hàn Ly ra ngoài, chắc chắn sẽ không để cho đạo hữu dễ dàng rời đi. Cho nên tốt nhất là chúng ta nên liên thủ chống lại kẻ thù. Còn về phần Thông Thiên Linh Bảo, chúng ta có thể phát thệ, tuyệt đối không tiết lộ nửa điều."

"Không cần. Ta tin rằng người chết tuyệt sẽ không để lộ bí mật."

Hàn Lập nghe xong những lời của tăng nhân, nhe răng cười mà không có chút thiện ý.

"Ma Cưu huynh không cần nói thêm nữa. Ngươi hãy nhìn tên này, hắn dựa vào mấy bảo vật, làm gì để chúng ta coi trọng."

Lão bà chuyển tay, một cây quải trượng màu vàng hiện ra trong tay, nhìn về phía tăng nhân, cười lạnh, nói.

Tăng nhân nghe vậy liền ngẩn ra, chú ý nhìn lại, rồi mới thấy rõ hình dáng của Khôi Lỗi đang núp sau Hàn Lập, mà ở xa đang lắc lư năm bộ xương hình người, sắc mặt không khỏi biến sắc.

"Gì vậy? Tên này là ai?"

Tăng nhân kinh hãi la lên.

"Các bộ xương khô này hình như là Ngũ Tử Đồng Tâm Ma trong truyền thuyết, còn người kia không biết lai lịch ra sao. Nhưng chắc chắn những thứ này đã bất ngờ đánh Hàn Ly bị thương nặng. Chưa tính đến người này, chỉ riêng Ngũ Ma này nếu thực sự là năm con ma đầu của Càn lão ma, thì dù hai chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ. Biện pháp duy nhất đó chính là nhanh chóng tiêu diệt Hàn tiểu tử, sau đó những thứ này sẽ không còn là nguy hiểm đối với chúng ta nữa. Nhưng hiện tại, vẫn phải phá vỡ Kiếm Trận trước. Nếu không, khi đối phương thúc gọi Ngũ Ma tiến lên, chúng ta sẽ gặp đại phiền phức. May mà Phật môn công pháp có chút công hiệu đối với Ngũ Ma. Nếu Ngũ Ma ra tay, thì giao cho ngươi xử lý. Chúng ta có thể hành động từng bước như vậy. Nhưng nếu chúng ta không phá vỡ được Kiếm Trận, thì lại phải dùng bảo vật để đối phó với Hàn Ly, để ứng phó với người này."

Lão bà nói một cách thần bí, âm thầm truyền âm với tăng nhân.

"Cũng chỉ còn cách này. Chỉ có điều công pháp hắn tu luyện không phải Băng hệ, sợ rằng sử dụng vật kia sẽ không có hiệu quả."

Tăng nhân thở dài, cũng truyền âm đáp lại.

"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. May mà đối phương không phải Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ. Dù không giết được đối phương nhưng làm cho hắn bị thương nặng cũng không phải là vấn đề. Thật sự lần này chúng ta tính sai, tuy rằng có được tin tức thần thông của Hàn tiểu tử vô cùng lớn, không dưới hậu kỳ tu sĩ, nhưng không ngờ lại khó giải quyết đến như vậy. Thật ra, nếu muốn hắn tiêu hao phân nửa tu vi với Hàn Ly, chúng ta ra tay sau cùng sẽ nắm chắc thắng lợi. Nhưng lại không nghĩ rằng người này trực tiếp tiêu diệt Hàn Ly lão nhân, mà vẫn không tổn hao gì. Nếu đã biết như vậy thì cũng không tranh vào vũng nước đục này làm gì."

Lão bà oán hận nói.

"Việc đã đến nước này, Long đạo hữu cũng đừng hối hận. Sử dụng hết vật kia, nếu chúng ta đổi lại được một kiện Thông Thiên Linh Bảo và Ngũ Tử Đồng Tâm Ma, tính ra vẫn chiếm đại tiện nghi."

Tăng nhân thấy không thể khiến Hàn Lập dừng tay, trong khi kim ti bốn phía không ngừng đến gần, sắc mặt trở nên âm trầm, nhưng đồng thời từ người hắn phát ra một cỗ khí âm trầm, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng hiền lành trước đó.

Lão bà nghe lời này, lầm bầm vài tiếng trong miệng, rồi lập tức ném quải trượng trong tay lên không trung, ánh sáng vàng bừng sáng, hóa thành một con quái thú với hình dáng giống như Phi Mã, trong miệng có những chiếc nanh vàng.

Quái thú này bị lão bà thúc giục bằng pháp quyết, quay một vòng trong không trung thấp, sau đó bỗng nhiên hé miệng, phun ra vô số ánh sáng vàng, thổi quét khắp bốn phương tám hướng.

Các ánh sáng vàng hóa thành hơn ngàn thanh Đại hoàng kiếm cỡ bàn tay, ánh sáng chói lòa bắn ra bốn phía, với hình dáng sắc bén cực kỳ.

Đồng thời, tăng nhân hợp hai tay lại, rồi tách ra, xuất ra nhiều cái Pháp Luân chớp lóe ánh sáng bạc, vung lên không trung, hình thể của hai Pháp Luân lập tức phình to thành hai Ngân Đoàn Xa Luân lớn nhỏ, rồi hùng hổ chém vào không trung.

Trên không trung, Hàn Lập mở mắt, nhìn hành động của hai người mà mặt không thay đổi sắc.

Chỉ thấy các Đại Hoàng kiếm và Xa Luân lần lượt lao vào trong Kim Ti, trong chớp mắt bị Kim Ti đánh cho thất điên bát đảo, hóa thành một đống phế liệu rớt xuống.

"Đây là Kiếm Trận gì? Sao lại sắc bén đến vậy?"

Lão bà và tăng nhân thấy cảnh này, cùng lúc hít vào một hơi lạnh, nhìn nhau, đều thấy sự kinh hoàng trong ánh mắt của đối phương.

Tự nhiên hai người này sẽ không thử lại.

Lúc này, lão bà lật tay, xuất ra một khối bốn cạnh màu xanh nhạt giống như một cổ bảo, trong miệng vang lên tiếng chú ngữ, ngay lập tức giương tay tế ra.

Tức thì, hình thể khối bảo vật này cuồng trướng, biến thành một vật đồ lớn cỡ nhỏ như một tòa lầu, mang theo ánh sáng xanh chói mắt, hung hăng đánh vào không trung.

Nhưng một màn tương tự lại diễn ra.

Trên không trung, Kim Ti dày đặc lập tức lóe lên, và trong chớp mắt, bảo vật này đã bị cắt thành vô số mảnh, phát ra hình ảnh như pháo hoa, cứ như vậy biến mất vô tung vô ảnh.

"Không thể nào. Lam Kim Chuyên này được luyện chế từ lam kim, cực kỳ cứng rắn, sao lại bị phá hủy nhanh như vậy?"

Cuối cùng, lão bà không còn kiên nhẫn nữa, thốt lên tiếng kêu khiếp sợ.

Trong khi đó, Hôi bào tăng nhân nhướng mày, mở miệng quát một tiếng, đột nhiên điểm một cái, xuất ra một con Linh Thú hình giống như chuột.

Lập tức quanh thân con Linh Thú này phát ra một trận ánh sáng nâu, cái bụng không thể tưởng tượng nổi phình to lên. Chỉ trong chớp mắt, cái bụng đầy lông xù đã to gấp nhiều lần thân hình của nó, rồi một tiếng "Phanh" nhỏ vang lên, con Linh Thú này mở miệng.

Từ trong miệng nó phun ra một đoàn ánh sáng nâu âm u mà mắt thường có thể thấy rõ. Vừa rời khỏi miệng, nó như kinh thiên động địa, vù vù bay thẳng về phía Kim Ti.

Tâm niệm của vị tăng nhân này cực kỳ nhạy bén. Vừa thấy các bảo vật hữu hình vô kế khả thi đối với Kiếm Trận, hắn lập tức nhanh chóng sử dụng vật vô hình để công kích.

Nhưng trong Thanh Nguyên Kiếm Quyết đã từng nói, một khi tu luyện thành công đại thành Đại Canh Kiếm Trận, thì có thể tung hoành Nhân Giới thật không sai. dù Kiếm Trận đang bày ra chỉ là một nửa nhưng không dễ dàng bị âm lãng phá vỡ.

Chỉ thấy mênh mông âm lãng đi vào trong Kim Ti, lập tức các Kim Ti rung lên. Trong kim quang đại phóng biến thành cự đại kiếm quang, nhanh như chóp chém vào âm lãng, khiến âm lãng thất điên bát đảo, phân tán biến mất.

Sau đó, kim sắc kiếm quang lại một lần nữa lóe lên, hóa thành nhiều Kim Ti, tiếp tục như thủy triều cuốn tới, vòng quanh hai người, vẻ bình thường như trước đó độ không hề có gì xảy ra, khiến cho người ta cảm thấy một sự đáng sợ sâu không thể lường.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra khi Hàn Lập phá vỡ lớp quang mạc, khiến hai tu sĩ nhảy dựng. Sau đó, có một cuộc đối đầu giữa Hàn Lập và hai người này, trong đó lão bà và tăng nhân cố gắng chống lại những hiểm họa từ Hàn Lập và Khôi Lỗi. Hàn Lập tiết lộ việc đã đánh bại Hàn Ly, làm cho hai người cảm thấy hoang mang, nhưng họ vẫn tìm cách triển khai âm mưu của mình. Cuộc chiến dần trở nên kịch tính khi Hàn Lập sử dụng Kiếm Trận mạnh mẽ, không ngừng áp đảo đối phương, khiến họ hoảng loạn và phải tìm cách thoát thân.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập đối mặt với những tình huống căng thẳng và đầy mưu mô. Sau khi tiêu diệt Hàn Ly, hắn thu hồi được nhiều bảo vật quý giá và phát hiện thi thể của Bạch Mộng Hinh. Nhiều sự kiện diễn ra như việc Hàn Lập khống chế Nguyên Anh và sử dụng thủ đoạn để thu thập hàn diễm. Cuối cùng, Hàn Lập phát hiện hai tu sĩ đang diễn trò trong quầng sáng, điều này khiến hắn cảm thấy bất ngờ về âm mưu của họ.