Mặc dù trong lòng Hàn Lập có chút hoài nghi về mối quan hệ giữa Phong Ly Băng Diễm và con Băng Phượng, nhưng hắn không muốn suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Thậm chí, hắn cảm thấy điều này có chút kỳ quái. Hóa thân Xa lão yêu đang nắm giữ Vạn Yêu Phiên, sao lại không hỗ trợ con Băng Phượng tấn công đối thủ trước, mà lại chỉ lo chụp bắt mình?

Người phụ nữ trung niên kia rõ ràng là Tiểu Cực Cung Cung Chủ, đồng thời cũng là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng thần thông của nàng có vẻ thấp hơn không ít so với Hàn Ly thượng nhân, lại không tu luyện qua Hàn Diễm nào, vì vậy khi đối đầu với con thập cấp yêu thú Băng Phượng, nàng phải nhờ sự hỗ trợ từ hai gã Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ, nhưng cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình.

Dù sao, Bạch Sắc Hàn Diễm của Băng Phượng có uy lực quá lớn. Ba người bị cuốn vào đó, tất cả thần thông đều không thể phát huy. Điều này khiến Hàn Lập phải chú ý. Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra Cực Hàn Diễm có thể phát huy uy năng lớn đến thế, gần như thần thông pháp tắc nghịch chuyển thiên địa.

Trong tình hình này, chỉ cần Xa lão yêu làm thêm một chút thì ba người này lập tức bại ngay. Liệu có phải Băng Phượng và Xa lão yêu có mâu thuẫn, nên Băng Phượng không dám để mình nằm trong không gian cấm chế của Vạn Yêu Phiên?

Trong đầu Hàn Lập bỗng chuyển động, tự cấp cho mình một lời giải thích miễn cưỡng. Nhưng ngay lúc này, một sự cố bất ngờ đã xảy ra. Cự Phiên trên không trung đột nhiên khởi động quay cuồng, một đoạn tàn thi cùng các bảo vật pháp khí bị hư hỏng từ trên Phiên rơi xuống trong Đại Điện.

Hàn Lập không kịp đề phòng, có chút hoảng hốt. Sau khi định thần nhìn lại, hắn nhận ra rằng khối tàn thi này mặc y phục của Tiểu Cực Cung tu sĩ, mà hình dáng bộ y phục chứng tỏ địa vị của nàng không hề thấp, hẳn là một vị Nguyên Anh trưởng lão của Tiểu Cực Cung.

Hàn Lập chợt nhận ra rằng trong Vạn Yêu Phiên không chỉ có một mình hắn bị nhốt, mà còn không ít tu sĩ của Tiểu Cực Cung. Có thể kiên trì đến giờ trong Vạn Yêu Phiên mà không bị giết hết toàn bộ, xem ra họ cũng đã sử dụng bí thuật thần kỳ để tạm thời chống lại Vạn Yêu Phiên. Nếu không với tu vi của hóa thân Xa lão yêu, thêm vào tình cảnh của các tu sĩ bị vây trong không gian cấm chế của Vạn Yêu Phiên, cơ bản là không có khả năng kiên trì lâu như vậy.

Hàn Lập nhanh chóng tự suy nghĩ, nếu chưa diệt trừ hết các tu sĩ trong Phiên, có lẽ Xa lão yêu cũng không thể khu động Vạn Yêu Phiên để tiêu diệt mình.

Sau khi nhanh chóng xem xét mọi thứ, hắn phát hiện một ngọc đài lớn cao hơn một trăm trượng, cao khoảng sáu bảy trượng. Từ xa nhìn lại, hắn thấy trên ngọc đài có ba cái Truyền Tống Trận, một lớn hai nhỏ, xếp hàng song song ở phía trên.

Hàn Lập mừng rỡ, đang muốn quyết định hành động, bỗng nhiên thần sắc của hắn chợt thay đổi, một tia cổ quái hiện lên trên mặt. Nhân hình Khôi Lỗi đứng phía sau liền vô thức trảo một cái vào một nơi trong hư không.

Cách Hàn Lập khoảng mười trượng, không gian liền một trận vặn vẹo, một khấu Hắc Sắc Đoản Đao bỗng nhiên lóe lên chớp tới, chính là khấu Ma Tuý Phi Đao bị mất tích vừa rồi. Bảo vật này không biết như thế nào lại tự hành thoát ly cấm chế, từ một nơi nào đó phản hồi.

Khôi Lỗi phất tay áo một cái, Ma Tuý Phi Đao chợt lóe lên biến mất, đã được thu vào trong tay áo. Đuôi lông mày của Hàn Lập động đậy, nhưng không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Quang thân linh quang chớp động, mang theo hơn một ngàn con Hỏa Nha và các loại phi kiếm, bảo vật, bắn nhanh đến ngọc đài.

Chỉ cần có thể thoát ly khỏi Hư Linh Đại Điện, hắn mặc kệ hai phương Tiểu Cực Cung và yêu thú, ai thắng ai bại, ai tồn ai vong.

Một lát sau, đạo thanh hồng đã đến trung tâm Đại Điện. Nhưng đạo độn quang này không dám nghênh ngang trực tiếp đi thẳng, mà đi đường vòng, từ phía rìa dần dần nhẹ nhàng tiến vào trung tâm.

Nhưng do hơn nửa Đại Điện bị ảnh hưởng bởi khí cực lạnh từ Băng Phượng, Hàn Lập tự nhiên không thể tránh khỏi ảnh hưởng. Lập tức trên người hắn lóe lên Tử Sắc Quang Diễm, toàn thân được che kín bởi Tử La Cực Hỏa.

Trong nhất thời, bạch mông hàn khí bị Tử La Cực Hỏa bài xích ra ngoài, không ảnh hưởng gì đến Hàn Lập.

"Kiền Lam Băng Diễm! Ngươi cũng là tu sĩ Tiểu Cực Cung. Đừng tưởng rằng biến dị Băng Diễm này có thể che mắt được ta!"

Tại nơi trung tâm, Băng Phượng đang làm cho ba người Tiểu Cực Cung liên tiếp thối lui, thấy Hàn Lập nhảy vào trong Đại Điện rồi bị hút vào trong Vạn Yêu Phiên, sau đó lại thấy hắn phá cấm vọt ra, quá trình này khiến cho bọn họ kinh ngạc vạn phần. Từ giờ trở đi, bọn họ vẫn phân thần chú ý đến nhất cử nhất động của Hàn Lập.

Khi Hàn Lập đột ngột bay đến, trong lòng nó tăng cường cảnh giác, nhưng lại thấy Hàn Lập đi vòng, từ một bên chạy, nó tính toán sẽ không để ý đến Hàn Lập nữa. Dù sao, gã này có thể đào thoát khỏi Vạn Yêu Phiên, chắc chắn không phải là tu sĩ bình thường. Nếu đối phương không có y gây rối, nó cũng không nguyện trêu chọc thêm một cường địch làm phức tạp thêm vấn đề.

Nhưng trên người Hàn Lập lại xuất hiện Tử Diễm, đôi mắt của Băng Phượng bỗng nhiên phát đỏ, miệng phát ra tiếng kêu sắc nhọn, giống như bị Tử La Cực Hỏa kích thích, bộ dáng như thù hận sinh tử với Kiền Lam Băng Diễm.

Hàn Lập trong độn quang ngẩn người, không hiểu sao tình hình lại trở nên như vậy. Miệng Băng Phượng đột nhiên kêu lên một tiếng dài đầy oán độc, cánh (băng sí) nhắm ngay Hàn Lập đập một cái.

Băng sí vỗ ra, trong tích tắc vô số băng vũ giống như tên pháo bắn ra, sau đó từng cái hóa thành một khẩu tinh ánh phi kiếm dài nửa xích, khoảng chừng năm sáu trăm cây, dày đặc phô thiên cái địa phóng tới Hàn Lập.

Đang phi độn trong không trung, Hàn Lập thấy cảnh này, nhất thời tim nhảy thình thịch.

Có nhiều kiếm quang đồng thời cuốn đến như vậy, chưa nói đến uy lực, chỉ về số lượng đã khiến người kinh tâm động phách, huống chi các phi kiếm này đều là từ băng vũ của một con thập cấp yêu thú biến thành, uy lực tuyệt đối sẽ không nhỏ chút nào.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn không những không ngừng độn quang, mà còn tăng tốc thêm ba phần, nhưng đồng thời từ trong độn quang bay vụt ra hơn trăm đạo kim sắc kiếm quang và vô số Hỏa Nha trực tiếp nghênh đón tinh ánh phi kiếm.

Tiếng động ầm ầm nổi lên, kim quang bạch mang đan vào nhau, lóe lên. Một đoàn Xiích Hồng Quang Diễm trong Bạch Mang Hàn Khí bạo liệt nổ tung, tạo thành một cột lửa cao mấy trượng.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm liên thủ với Hỏa Nha, trong nhất thời đã ngăn cản được công kích của Băng Vũ Phi Kiếm.

Có được phút giây trì hoãn này, đạo thanh hồng lại tiếp tục chui ra khỏi trung tâm Đại Điện, bắn nhanh đến một cao thai tại một góc trong Đại Điện.

"Di!" Đầu Băng Phượng thấy tình cảnh này liền ngẩn ngơ. Không tưởng được một kích vừa rồi ngay cả nửa khắc cũng không thể làm đối phương trì hoãn.

Chẳng qua con yêu này vô cùng thống hận với người có Kiền Lam Băng Diễm. Trong lòng nó đã sớm quy kết Hàn Lập chính là người năm xưa hóa thân. Sát khí trong lòng nó đại thịnh, thân hình khổng lồ hơi mơ hồ, từ bản thể bỗng hóa thành ba hư ảnh giống nhau như đúc.

Hai hư ảnh vẫn tiếp tục đánh về bọn Tiểu Cực Cung, còn hư ảnh còn lại liền vỗ cánh một cái, bạch quang trên cánh phát ra. Một tiếng "Sưu…." phát ra, hư ảnh này ngay tại chỗ đã biến mất.

Hàn Lập tự nhiên chú ý đến hành động của Băng Phượng. Vừa thấy cảnh này, hắn rùng mình, trong nháy mắt tắt độn quang, dừng ngay lại tại chỗ.

Giờ phút này hắn chỉ cách Truyền Tống Trận khoảng trăm trượng mà thôi. Nhưng hắn cũng không muốn cố gắng để cuối cùng chui đầu vào miệng của con Băng Phượng đó.

Sắc mặt Hàn Lập âm trầm, hai tay chà xát đồng thời giương lên. Tiếng sấm vang lên, hơn mười đạo Kim Hồ cỡ ngón tay đồng thời trong lòng bàn tay bắn ra, lấy Hàn Lập làm trung tâm, trải rộng ra phạm vi hai ba mươi trượng, tạo thành một Kim Sắc Đại Võng, bao phủ toàn bộ khu vực này vào bên trong.

Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó cách Hàn Lập mười trượng, không gian hơi vặn vẹo, trong bạch quang chớp động, đầu Băng Phượng kia xuất hiện. Gương mặt Hàn Lập trở nên lạnh lùng, hai tay nhất thời bắt quyết.

Tất cả Kim Hồ run lên, không chút khách khí tạo thành một cái lồng hướng Băng Phượng chụp xuống. Con Băng Phượng này thấy tình hình như vậy, có chút ngoài ý muốn, nhưng không có vẻ gì bối rối. Ngược lại, cái mỏ nhọn hé ra, hướng về phía Kim Hồ trong không trung.

Một cỗ Bạch Sắc Cự Phong từ trong mỏ phun ra. Cự phong này vừa xuất hiện trong không trung liền phát ra tiếng huyết gió đại chấn, đem Kim Võng thổi cho xiêu dạt ngã trái ngã phải, không thể nào tiếp tục chụp xuống. Rồi trong cuồng phong, kim võng từng tấc vỡ vụn, một lát sau liền tiêu thất vô tung vô ảnh.

Hàn Lập kinh hãi, vội vàng tế ra Bát Linh Xích trong tay áo. Nhưng con Băng Phượng kia lại nắm tiên cơ, công kích trước.

Một đôi băng sí đồng thời hướng về Hàn Lập, hung hăng đập một phát. Tiếng Phong Lôi nổ mạnh phát ra, một mảng lớn Bạch Sắc Hàn Diễm Khí từ trong không trung hiện lên, hơi ngưng trệ một chút, liền cuồn cuộn lên cao hơn ba mươi trượng, kinh đào hãi lãng, thổi quét đến Hàn Lập.

Mà thân hình Băng Phượng lại nháy lên, chui vào trong Bạch Mông Hàn Khí.

Lập tức thân thể khổng lồ của yêu vật này lóe lên bạch quang, trong hàn khí đã biến mất, ẩn nấp vô tung ảnh.

Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Hàn Lập run rẩy một chút, trong mắt thoáng hiện lam quang, một tay được bao phủ một đoàn Tử Diễm, vội vàng nhấc lên, vung về phía trước.

"Phốc xuy………"

Một đạo Tử Mông Quang Diễm dâng lên, lập tức chắn ngay trước người Hàn Lập. Hàn Lập đã không khách khí đánh ra một tầng Tử La Cực Hỏa chướng bích. Hai loại hàn diễm nhanh sắc hai màu trắng tím khác nhau có một trận va chạm, đan vào nhau. Đều là cùng loại Cực Hàn Diễm nhưng lại như thủy hỏa bất dung, không ngừng quay cuồng, nhưng rõ ràng Bạch Sắc Hàn Diễm uy lực hơn xa Tử La Cực Hỏa. Một lát sau, Tử Diễm chướng bích bắt đầu chớp động run lên, có xu hướng lui về phía Hàn Lập.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống. Hắn cắn răng một cái. Bát Linh Xích chợt lóe lên biến mất. Hai bàn tay lặng yên ấn trên Tử Sắc quang mạc. Nhất thời Tử Diễm như tìm được nguồn phát tiết, từ trong hai cánh tay tuôn ào ào vào chướng bích. Nguyên bản Tử Bích đang bị nghiêng về phía Hàn Lập liền một lần nữa chậm rãi dựng thẳng lại.

Nhưng vào lúc này, trong cự lãnh phía đối diện chợt lóe bạch quang. Một đôi lợi trảo lớn cỡ một xích, bỗng nhiên từ trong Hàn Diễm phóng ra như tia chớp chụp xuống đôi tay Hàn Lập.

Trên trảo không ngừng lấp lóe hàn quang, vẻ vô cùng sắc bén. Cho dù Hàn Lập đã từng luyện qua bí thuật luyện thể Minh Vương Quyết, nhưng nếu bị cự trảo này chụp trúng, khẳng định đôi tay hắn sẽ bị phế không thể nghi ngờ.

Chẳng qua Hàn Lập đã sớm có dự phòng (plan B), một cánh tay phất tay áo một cái, từ trong bắn ra hai luồng thanh ti, nghênh đón lợi trảo đang chụp xuống.

Sau đó thanh quang chớp động, linh ti đã trói nghiến lợi trảo lại như đòn bánh tét.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hàn Lập đối mặt với nhiều tình huống nguy hiểm khi bị nhốt trong Vạn Yêu Phiên. Hắn quan sát thấy mối quan hệ phức tạp giữa Băng Phượng và Xa lão yêu, cùng những tu sĩ khác của Tiểu Cực Cung đang phải chống chọi với một con thập cấp yêu thú. Khi Hàn Lập tìm cách thoát ra, Băng Phượng phát hiện hắn và ngay lập tức công kích. Mặc dù chịu áp lực từ Băng Phượng, Hàn Lập vẫn luôn sẵn sàng kích hoạt những bí thuật của mình để tự bảo vệ, đồng thời chuẩn bị cho một quyết định quan trọng trong cuộc chiến này.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập và đồng minh chiến đấu chống lại một yêu thú mạnh mẽ tại Hắc sắc quang tráo. Sử dụng Ma Tủy Phi Đao và sức mạnh của Linh Nha, Hàn Lập nỗ lực chế ngự tình hình. Mặc dù băng cầu được hình thành từ Băng Phong Quyết, nhưng yêu thú vẫn cam tâm chống cự. Hàn Lập nhận ra sức mạnh của đối thủ quá lớn và quyết định rút lui để tránh tổn thất. Cuối cùng, hắn bị cuốn vào một cấm chế lớn hơn, nơi mà cường địch đang chờ sẵn, tạo nên một không khí căng thẳng và kịch tính cho trận chiến.