Chỉ khoảng nửa khắc, Hàn Lập bay tới một nơi bằng phẳng giữa sườn dốc của một ngọn núi nhỏ và hạ xuống. Nhìn vào vách đá phẳng trước mặt, anh vung tay áo lên, lập tức từ đó tuôn ra một cỗ Thanh Hà, cuốn lấy vách đá.
"Phốc!"
Một tiếng vang lên. Thanh Hà đánh vào vách đá, tức thì một hà quang bộc phát, phát ra ánh sáng chói lòa. Ngay sau đó, vách đá tựa như một ảo ảnh, mơ hồ hiện ra một cái Thạch Môn cao khoảng vài trượng. Trên Thạch Môn, bạch sắc linh quang chớp động liên tục, vừa nhìn là biết đó chính là một cấm chế bảo vệ ở phía ngoài cửa động.
Hàn Lập đánh giá vài lần và khoát tay thả ra một đạo hoả quang, trong chớp mắt, nó loé lên rồi tiến vào trong Thạch Môn, biến mất không để lại dấu vết.
Chỉ một lát sau, từ trong Thạch Môn truyền ra một thanh âm dễ nghe đầy kinh hỉ:
"Nguyên lai là Hàn tiền bối đã tới, Thỉnh tiền bối chờ trong giây lát, vợ chồng vãn bối sẽ ra nghênh tiếp tiền bối."
Khi âm thanh vừa vang lên, chỉ sau mấy lần hô hấp, bạch quang trên Thạch Môn chớp động một vài lần rồi trở lại bình thường. Tiếp theo, một tiếng "ầm ầm" vang lên, Thạch Môn bắt đầu chậm rãi mở ra. Sau đó, từ bên trong đi ra một nam một nữ.
Đúng là vợ chồng Văn Tư Nguyệt và con gái Điền Cầm Nhi.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua khuôn mặt của Điền Cầm Nhi, trong lòng cảm thấy nao nao. Trước đây, nàng có khuôn mặt vàng khô, thân hình gầy gò, nhưng giờ phút này đã trở thành một thiếu nữ thanh tú, mặt mày xinh đẹp, thoáng mang vẻ kiều mị.
Xem ra sau khi nỗi độc tính được hoá giải và trải qua một thời gian điều dưỡng, nàng đã khôi phục lại dung mạo vốn có.
"Tham kiến Hàn tiền bối! Không nghĩ tới tiền bối nhanh như vậy đã tới, Tư Nguyệt không có từ xa nghênh tiếp, rất mong tiền bối lượng thứ!"
Vì trong số những người ở đây chỉ có Văn Tư Nguyệt là có chút quen biết Hàn Lập, nên nàng đã chủ động chỉnh đốn y phục, bước lên thi lễ với Hàn Lập, trên mặt mang theo nụ cười.
"Việc của ta tương đối thuận lợi, cũng không gặp trở ngại gì, nên tự nhiên là đến sớm hơn một chút so với kế hoạch."
Hàn Lập khoát tay chặn lại, để ba người không cần quá lễ nghĩa.
"Kỳ thực, vợ chồng vãn bối sớm đã chờ tiền bối đến. Xin mời tiền bối hãy vào trong động phủ an toạ."
Văn Tư Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười rồi nghiêng mình sang một bên, lịch sự nói.
"Ừ! Cũng tốt. Ta cũng muốn nhanh chóng kiểm tra xem nha đầu kia lĩnh hội trận pháp mà ta đã đưa cho như thế nào. Nếu thực sự có thể làm ta hài lòng, ta có thể thu nàng làm đệ tử."
Hàn Lập gật đầu, ánh mắt bình thản, sau đó lại liếc nhìn cô gái một cái.
Điền Cầm Nhi bị Hàn Lập nhìn như vậy, vẻ mặt liền ửng hồng, vội vàng cúi đầu xuống. Trong khi Văn Tư Nguyệt cùng trung niên họ Điền vừa nghe thấy câu nói này thì liền mừng rỡ, vội vàng mời Hàn Lập vào bên trong động phủ.
Hàn Lập đã ở trong động phủ một ngày một đêm. Trong khoảng thời gian này, bốn gã Trúc Cơ Kỳ, đệ tử của vợ chồng Văn Tư Nguyệt cũng đến động phủ bái kiến Hàn Lập một lần, trong đó lão giả còn dẫn theo một gã thiếu niên khoảng bảy, tám tuổi. Họ đồng thời tiến vào trong động phủ nhưng không lập tức đi ra.
Vào ngày tiếp theo, từ trong tiểu sơn bỗng nhiên bắn ra một đạo thanh hồng nhanh chóng bay đi, trong độn quang loáng thoáng nhìn thấy hai người, một nam một nữ. Sau vài lần chớp động, đạo thanh hồng liền nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
------o0o-------
Một tháng sau, tại một địa phương trong đại lục cách xa Loạn Tinh Hải hàng ngàn vạn dặm. Trong một cái hạp cốc ở khu vực hoang vu thuộc cảnh nội của Thiên Nam Việt Quốc, có vài tên tu sĩ đang ngự khí phi hành, hình dáng rất tiêu sái nhưng tốc độ bay lại chậm chạp, dễ dàng nhận thấy họ là những tu sĩ cấp thấp.
Mấy tên tu sĩ này mặc hắc bào, sau một thời gian ngắn phi hành, đột nhiên hướng về một bên vách đá của hạp cốc bay tới. Chỉ trong chốc lát, họ đã đến trước một cái động quật nằm ở nơi khó phát hiện.
Sau khi đi vào trong động quật khoảng mười trượng, trước mắt họ hiện ra một cái thạch môn, trên đó có cấm chế với linh quang chớp động liên tục.
Một gã đại hán trong hắc bào, có khuôn mặt hung ác, xem ra là người cầm đầu. Hắn bước vài bước tiến đến trước cửa đá. Sau đó, hai tay hắn bắt quyết, miệng lẩm bẩm niệm thần chú. Sau một lúc, hắn giơ tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết, sau khi đạo pháp quyết bắn ra đã loé lên, lướt tới cửa đá và nhập vào trong đó, tạo ra một tia linh quang chớp động.
Tiếp đó, thạch môn liền nhẹ nhàng mở ra.
"Hoá ra là mấy vị sư đệ đã tới rồi?"
Chưa kịp vào, trong động vang lên một âm thanh uể oải. Một đoàn hắc khí từ trong động bắn ra, sau đó loé lên đến trước mặt đại hán thì dừng lại. Sau khi âm khí tan đi, hiện ra một lão giả mặt tái nhợt.
"Oh! Ta tưởng là ai, hoá ra là Mạnh sư đệ. Chẳng lẽ lần này đệ tử thay phiên canh gác ở đây là sư đệ?"
Khuôn mặt lão giả đang uể oải, nhưng ngay khi vừa thấy đại hán, liền cảm thấy nao nao, nhưng ngay lập tức chuyển sang nụ cười bước tới.
Điều này cũng không khó hiểu, vì đại hán có tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ, còn lão giả mới chỉ đạt Trúc Cơ Sơ Kỳ, tự nhiên không dám chậm trễ.
"Đúng vậy, Phạm sư huynh! Ta phụng mệnh tới đây thay sư huynh trông coi khu linh quáng này. Không biết bên trong động quật có phải lối vào khoáng mạch?"
Đại hán không khách khí, mà hỏi thẳng.
"Ha… ha! Tính tình của Mạnh sư đệ đúng là quá nôn nóng. Lối vào linh quáng đúng là ở bên trong. Chỉ có điều sư đệ chỉ mang theo mấy người này tới sao? Hình như là nhân thủ còn hơi ít?"
Lão giả nhìn đánh giá mấy người phía sau lưng đại hán, có chút kỳ quái hỏi.
"Hiện tại, Quỷ Linh Môn của chúng ta không thể so sánh với năm xưa. Đại bộ phận đệ tử đều tập trung để phòng bị Ngự Linh Tông và Ma Diễm Môn. Chỉ có ta là chịu khổ bị phái từ Chấp Sự Đường tới đây. Cũng may nơi đây cũng coi như nằm phía sâu trong lãnh địa của bổn môn, chỉ cần trông nom một ít phàm nhân mà thôi, bọn họ cũng chẳng làm nên vấn đề gì."
Nghe khẩu khí của đại hán, có vẻ như cũng rất bất mãn.
"Nói như vậy cũng có lý, chỉ có điều sau này Mạnh sư đệ phải vất vả một chút."
Lão giả nghe thấy đại hán nói như vậy, cũng chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu.
"Được rồi, trước tiên sư huynh hãy dẫn ta đi xem xung quanh khoáng mạch này, để ta nắm bắt tình hình nơi đây rồi mới nói tiếp."
Ánh mắt đại hán liếc nhìn vào trong động quật một cái rồi nói.
"Việc này là tự nhiên. Sư đệ hãy đi theo ta."
Lão giả gật gật đầu, liền bắt quyết niệm thần chú. Sau khi mọi người đi vào thì đóng cửa đá lại, rồi dẫn theo đại hán cùng đám người phía sau hướng sâu vào trong động quật.
Kết quả sau một hồi rẽ ngang, rẽ dọc, đoàn người đi tới trước một khe nứt, bề rộng khoảng chừng vài trượng, bên trong khe nứt lờ mờ thấy bạch quang chớp động, mờ hồ ăn sâu vào lòng đất.
Trước cửa nối vào khe nứt, có hai gã hắc bào tu sĩ có tu vi Luyện Khí Kỳ đang khoanh chân ngồi ở hai bên. Nhưng vừa thấy lão giả cùng đại hán đồng thời đi tới, thì hai gã này đều kinh hãi, vội vàng đứng lên thi lễ.
Lão giả lạnh nhạt khoát tay chặn lại, trực tiếp dẫn theo đại hán và đám người đi vào trong khe nứt.
Sau một khắc đồng hồ, lão giả dẫn đám người đại hán quanh co hơn một nửa các thông đạo ở trong lòng đất của mạch khoáng. Các thông đạo ở đây thật sự dầy đặc và ngoằn nghèo, trong thông đạo có những thanh niên trai tráng người phàm tục đang vất vả đào bới linh thạch.
Lão giả vừa dẫn đường vừa giới thiệu, xem ra ông ta cực kỳ quen thuộc với nơi này. Điều này cũng không khó hiểu, bất luận ai ở đây chỉ cần ở hơn mười năm là có thể nhắm mắt lại mà biết hết các thông đạo ở đây.
Đại hán lặng lẽ đi theo, sắc mặt âm trầm và không mở miệng nói chuyện.
Mọi người tiếp tục đi tiếp, đến một ngã rẽ, bỗng nhiên thấy phía trước ngã rẽ xuất hiện một cái thông đạo đi xuống phía dưới, như thể thông đạo này có thể dẫn sâu hơn nữa xuống lòng đất.
Lão giả vừa nhìn thấy cái thông đạo này liền khẽ nhíu mày, rồi lắc đầu, nhưng không tiếp tục dẫn đám người đại hán đi xuống. Ông ta quay người lại muốn dẫn mọi người quay về.
"Phạm sư huynh, đường này thông tới chỗ nào? Vì sao lại không tiếp tục dẫn chúng ta đi xem?"
Đại hán liếc nhìn cái thông đạo này vài lần, rồi dừng bước, có chút kỳ quái hỏi.
"Nhiều năm trước, nơi này từng là một cái cấm địa. Trong môn từng phái một số đệ tử chuyên môn trông coi ở đây, nhưng hiện giờ đã bỏ qua. Những người trông coi ở đây cũng được gọi về."
Lão giả tùy tiện trả lời.
"Cấm địa? Rốt cuộc bên trong chứa bí mật gì? Vì sao lại bỏ đi…"
Đại hán vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy hứng thú, hỏi.
"Bên trong cũng không có gì, chỉ là một cái Truyền Tống Trận mà thôi. Tuy nhiên cái Truyền Tống Trận này đã hoang phế từ lâu, căn bản không thể sử dụng được. Về phần tại sao lúc trước nó trở thành cấm địa rồi sau đó bị huỷ bỏ, Vi huynh cũng không rõ lắm, hình như có chút quan hệ với Vương Thiền sư thúc."
Lão giả chần chờ một chút, cảm thấy không có gì quan trọng, nên vẫn nói chi tiết cho đại hán.
"Hóa ra là liên quan tới Vương sư thúc."
Đại hán bỗng nhiên cả kinh, lời nói trong miệng đột nhiên ngừng lại, tựa hồ như có điều gì đó cực kỳ kiêng kỵ.
"Sư đệ biết thế là được rồi. Việc liên quan tới Vương sư thúc, cũng không phải ta và ngươi có thể nghị luận."
Lão giả nhìn rồi cười ha hả, đầy thâm ý nói.
"Nếu như vậy, trước mắt sư huynh có thể dẫn ta tới quan sát một lúc. Không dối gạt sư huynh, mấy năm nay sư đệ có nghiên cứu qua về trận pháp chi đạo, đối với cỗ Truyền Tống Trận này cũng có chút hiếu kỳ."
Đại hán sau một lúc trầm mặc bất ngờ nói.
"Sư đệ đang nghiên cứu về trận pháp chi đạo? Nếu đi vào trong đó có thể hơi xa, cũng phải tiêu phí không ít thời gian."
Lão giả nghe thấy vậy có chút ngạc nhiên, trên mặt mang vài phần cổ quái.
"Phạm sư huynh cũng không nên kỳ quái. Ta cũng biết nếu tham lam quá sẽ không tốt. Nhưng hiện giờ ta tu luyện đã gặp phải bình cảnh, chỉ có thể dùng tất cả các loại phương pháp để kích thích một chút. Nói không chừng trong quá trình nghiên cứu trận pháp chi đạo ta có thể đột phá."
Đại hán thở dài nói.
"Nếu là như vậy, sư huynh sẽ dẫn đường đưa đệ tới đó. Tuy nhiên nếu thật sự muốn nghiên cứu cỗ Truyền Tống Trận này, tốt nhất sư đệ nên chọn thời gian khác…"
Lão giả nghe đại hán nói như vậy, cũng chỉ có thể nói như vậy.
Đại hán nghe những lời đó, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười. Do vậy, một hàng mấy người lại tiếp tục hướng về phía thông đạo mà đi tới.
Trong nháy mắt, mấy người tiến sâu vào trong thông đạo. Quanh co khoảng thời gian bằng một bữa ăn, dưới sự hướng dẫn của lão giả, mọi người dễ dàng di chuyển trong động mà không bị lạc đường.
Nơi này giống như một mê cung nhỏ. Nhưng dựa theo một số loại ký hiệu lưu lại trong thông đạo, cuối cùng họ cũng ngừng lại trước một cái động quật rộng lớn.
Tại đây, trong một góc của động quật xuất hiện một cỗ Truyền Tống Trận hình lục giác mang phong cách cổ xưa.
"Sư đệ, chính là nơi này!"
Lão giả chỉ về phía cỗ Truyền Tống Trận, rồi quay đầu nói với đại hán.
"Chậc...chậc! Đây là thượng cổ Truyền Tống Trận. Ta đã từng thấy qua trong sách vở có giới thiệu sơ lược, nhưng thực tế ta chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy."
Đại hán vừa nhìn thấy cỗ Truyền Tống Trận, lập tức hai mắt sáng lên, rồi tiến tới vài bước, đi xung quanh vài vòng, tiếp đó lại ngưng thần quan sát kỹ.
Lão giả đứng một bên vuốt râu, mỉm cười không nói gì. Về phần vài tên đệ tử có tu vi Luyện Khí Kỳ, tuy rằng trong lòng cũng có chút tò mò, nhưng cũng không dám sóng vai đứng bên cạnh đại hán, chỉ thành thành thật thật đứng đợi ở lối vào.
"Nghe nói cỗ Truyền Tống Trận này vẫn còn hoàn hảo, không có tổn hao gì. Sở dĩ không thể sử dụng được, là do phía bên kia pháp trận gặp vấn đề. Nếu không, lão phu cũng rất muốn biết cỗ Truyền Tống Trận này rốt cuộc có thể thông tới nơi nào.
Thời gian còn dài, sư đệ phải ở đây trấn thủ hơn mười năm, khi đó hãy dùng thời gian nghiên cứu, còn bây giờ thì chúng ta hãy về trước đã…"
Sau khi đợi đại hán quan sát một thời gian lâu, lão giả cảm thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, trong miệng tùy tiện nói vài câu, rồi thúc giục đại hán trở về.
"Trở về! Ta nghĩ không cần thiết. Nơi này khá yên tĩnh, sư huynh cũng có thể an nghỉ vĩnh viễn ở đây."
Đang đưa lưng về phía lão giả, đại hán không thèm ngoảnh đầu lại, trong miệng phát ra lời nói đầy quái dị.
Lão giả nghe vậy, trong lòng cả kinh, cảm thấy rùng mình, nhưng chưa kịp có phản ứng gì, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ mát lạnh.
Một đạo kiếm quang chợt loé lên lướt qua, chiếc đầu liền lăn xuống đất.
Còn thân thể không đầu của lão giả khẽ nhoáng lên một cái, rồi ngã quỵ trên mặt đất!
Chương truyện mô tả cuộc gặp gỡ giữa Hàn Lập và vợ chồng Văn Tư Nguyệt cùng con gái Điền Cầm Nhi. Sau khi hóa giải độc tính cho Cầm Nhi, Hàn Lập đã cùng họ vào động phủ để kiểm tra khả năng của Cầm Nhi liên quan đến trận pháp. Tiếp theo, một nhóm tu sĩ mặc hắc bào xuất hiện, trong đó có Mạnh và Phạm, họ đang tìm hiểu cấm địa có Truyền Tống Trận. Tuy nhiên, Mạnh đã có mục đích riêng, dẫn đến cái kết bất ngờ khi lão giả Phạm bị hại.
Chương truyện diễn ra khi Hàn Lập tìm hiểu về ngọc thư, liên quan đến Khí Khoa Văn và sự phân biệt giữa nội thư và ngoại thư. Hàn Lập trò chuyện với Nam đồng về những điều huyền bí của các loại linh văn, mặc dù nhận thấy giá trị của ngoại thư không lớn. Qua thời gian học hỏi, Hàn Lập đạt được tiến bộ trong lĩnh vực này, sau đó trở lại Tiểu Hoàn Đảo và tiếp tục hành trình đến Nại Tinh Đảo. Cuối truyện, Hàn Lập gặp lại các đệ tử của Văn Tư Nguyệt và chuẩn bị gặp mặt họ, cho thấy sự nối lại mối liên hệ trong quá khứ.