"Ngươi đã bị ta hạ một loại cấm chế, không cần vọng tưởng vận dụng pháp lực, hiện tại ngươi cùng hai người kia không việc gì cả."

Một giọng nói lười biếng bất ngờ vang lên, Tống nữ tử hoảng hốt nhìn lại. Ở trong góc của động, một bóng đen cao lớn ngồi xếp bằng, nhưng vì nó không nhúc nhích nên nàng không phát hiện ra. Đồng thời, nàng cũng nhận ra pháp lực trong cơ thể mình thật sự không thể ngưng tụ, có lẽ khi hôn mê đã bị hạ một loại cấm chế lợi hại nào đó, trong lòng bất giác trầm xuống.

"Các hạ là ai? Tại sao lại bắt tỷ muội chúng ta đến đây?" Nữ tử họ Tống nhìn sang bên cạnh, thấy Mộ Phái Linh và Liễu Ngọc nằm phía sau mình, tuy rằng họ hôn mê nhưng không có nguy hiểm gì, tâm trạng liền thoáng nhẹ nhõm.

"Hắc hắc… không ngờ lại gặp được ba người các ngươi trong nội cốc này. Nếu muốn trách thì trách ba người các ngươi đúng lúc gặp ta, điều này với ta có chút lợi ích. Tống sư điệt, các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở đây, ta cũng sẽ niệm tình cũ, không làm khó các ngươi. Nhưng nếu muốn trốn đi, thì cũng đừng trách ta vì sao lòng dạ độc ác."

Bóng đen cao lớn lạnh lùng nói.

"Sư điệt? Tiểu nữ tử không nhớ rõ có một tiền bối nào trong sư môn như vậy, có thể tiền bối đã nhận lầm người." Tống Ngọc kinh ngạc hỏi lại.

"Không nhận ra ta cũng không có gì lạ, ta nhận ra sư điệt ngươi là được rồi. Tử Linh nha đầu kia có khỏe không?" Bóng đen nhẹ nhàng hỏi.

"Ngươi biết Tử Linh? Ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Tống Ngọc càng hoảng sợ quát lớn hỏi.

"Muốn biết ta là ai, điều này rất đơn giản." Bóng đen nói xong liền đứng dậy, bước chân đi về phía Tống nữ tử. Chỉ sau vài bước, nó từ trong bóng đêm đi ra, hình dáng và diện mạo của nó hiện lên trong mắt Tống Ngọc.

Toàn thân che phủ bởi trường bào màu đen, bên trong là một bộ xương khô, trong miệng hiện ra một cặp răng nanh nhìn rất đáng sợ, hơn nữa trên người nó còn có một cánh tay dường như được làm từ vàng bạc, phát ra ánh sáng chói mắt hết sức kỳ quái.

"Ngươi là ai? Ta tuyệt đối chưa từng thấy qua!" Mặc dù diện mạo của đối phương làm cho Tống nữ tử cảm thấy kinh hãi nhưng nàng vẫn thu lại sự hoảng loạn, bình tĩnh hỏi.

"Phải không? Dáng dấp của ta đây ngươi thật sự không nhận ra?" Hắc bào nhân không tức giận, ngược lại bình tĩnh hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tống nữ tử có chút kỳ lạ.

Tống nữ tử vừa nhìn thấy ánh mắt này liền cảm thấy nó quen thuộc một cách lạ kỳ, đột nhiên nhớ tới một người. "Ngươi… ngươi là… không thể nào!"

Tống nữ tử lập tức kinh hô.

"Cuối cùng ngươi đã nhận ra, cũng không cần phải ngạc nhiên. Hiện tại ta chưa thể là người kia, nhưng không lâu nữa ta sẽ trở thành hắn." Hắc bào nhân cười nhẹ một cách quái dị, sau đó lại lóe lên một cái lùi về góc động, không thèm để ý đến Tống nữ tử.

Nữ tử cung trang, nét mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, trong lòng không thể bình tĩnh, thỉnh thoảng trong thần thức lại hiện lên bóng dáng một người thanh niên cùng với hắc bào nhân trước mắt hợp lại rồi lại tách ra thành hai.

"Chẳng lẽ thật sự là Hàn sư thúc? Nhưng rõ ràng bộ dạng hắn không phải như vậy, không lẽ khi đi du lịch đã gặp phải kiếp nạn gì? Không đúng, sư thúc mặc dù tu vi chỉ là Nguyên Anh trung kỳ nhưng một thân thần thông cũng không dưới Hậu kỳ đại tu sĩ, làm sao có thể gặp phải chuyện xấu được. Hơn nữa, cho dù thân thể thực sự bị hủy, tại sao Nguyên Anh vẫn không quay về tông môn tĩnh dưỡng mà phải trốn trong Trụy Ma Cốc, còn đối với ba người bọn ta không chút khách khí ra tay, cuối cùng còn nói những câu đó có ý nghĩa gì?"

Tống nữ tử mặc dù thiên tư hơn người nhưng giờ phút này cũng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, kinh ngạc nhìn bóng đen.

"Hừ… hai người các ngươi cũng đã tỉnh, còn làm bộ hôn mê làm gì?" Hắc bào nhân liếc mắt nhìn, đột nhiên mở miệng nói.

Tống nữ tử nghe như vậy thì sững sờ, vui mừng quay đầu lại thì đã nghe thấy âm thanh của Mộ Phái Linh từ phía sau vang lên.

"Ngươi không phải là công tử, người là đệ nhị Nguyên Anh của công tử! Sao ngươi có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát và giành được tự chủ thần thức? Công tử hiện tại đang ở đâu?"

Giọng nói của nàng có chút lo lắng và pha lẫn sự hoảng sợ.

"Mộ sư muội, ngươi thực sự không nhầm chứ? Người này thực sự là đệ nhị hóa thân của sư phó ư?" Âm thanh kinh ngạc của Tống nữ tử vọng lại, cũng mang vẻ khó tin.

Tống nữ tử liền quay đầu nhìn sang, quả nhiên nhị nữ cũng đã ngồi dậy, Liễu Ngọc thì một tay che miệng, thần sắc khiếp sợ.

"Ta cũng không rõ ràng, nhưng nghe nói công tử tu luyện một loại bí thuật hiếm có trong nhân giới, có thể cô đọng thành đệ nhị Nguyên Anh. Chỉ có điều đệ nhị Nguyên Anh này cũng rất nguy hiểm, chỉ cần một chút vô ý thì có thể tự sinh thần thức quay lại phản phệ bản thể chính."

Mộ Phái Linh chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng đen vẫn đang âm trầm bất động.

Tống nữ tử cùng Liễu Ngọc nghe vậy không khỏi nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.

"Ngươi có thể nhận ra? À, ta nhớ rồi, hẳn là nha đầu Ngân Nguyệt đã từng nói ra. Bất quá, ta cũng không định giấu diếm gì cả, ta xác thực chính là đệ nhị Nguyên Anh của người kia. Chỉ có điều, khi ta tu luyện đại thành, ta sẽ trở về cắn nuốt Nguyên Thần hắn. Sau đó, ta chính là hắn, còn hắn chính là ta. Các ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, nếu sự tình thuận lợi, ta sẽ tha cho các người. Nơi này là địa phương cực kỳ bí mật do ta tìm thấy, cho dù người kia có đến cũng tuyệt đối không tìm được các ngươi."

Hắc bào nhân cũng chẳng buồn che giấu cái gì, thẳng thắn thừa nhận. Đúng vậy, hắn chính là đệ nhị Nguyên Anh của Hàn Lập, được hình thành từ cô mộc linh anh trong lúc xảy ra xung đột với nhóm Đột Ngột.

Năm đó, Nguyên Anh này bị một gã đại tiên sư đánh trọng thương, đáng lẽ ra hắn đã tiêu thất, nhưng hắn đã tu luyện một chút Huyền Âm ma khí do Hàn Lập truyền thụ. Kết quả là bị vạn trượng ma khí quán trú, may nhờ thần thông hộ chủ của Quỷ La Phiến, chủ động hấp thu ma khí vào phiến rồi chuyển thành tinh thuần ma khí để cứu chữa.

Nếu như Hàn Lập không cách Nguyên Anh này quá xa, thì sau khi tỉnh dậy, đệ nhị Nguyên Anh cảm ứng được sẽ tự động quay về bên cạnh Hàn Lập. Nhưng thật sự trùng hợp, ngay lúc đó Hàn Lập cũng bị trọng thương, buộc phải trốn vào dòng nước tự đóng băng bản thân, xuôi theo dòng chảy tới Đại Tấn. Kể từ đó, đệ nhị Nguyên Anh không thể cảm ứng được khí tức của Hàn Lập, chỉ có thể lang thang khắp nơi trên thảo nguyên.

Sau khoảng hai mươi đến ba mươi năm, cuối cùng nó sinh ra ý thức tự chủ, rồi lặng lẽ quay về Đại Tấn, lẻn vào Trụy Ma Cốc và dễ dàng tìm được cái xác không hồn của Thiên Sát ma thi.

Khối ma thi này tuy rằng bị Cổ Ma hư hại nặng nhưng cơ thể không theo thời gian mà tiêu biến, mà dần dần khôi phục như lúc ban đầu. Tuy nhiên, khối ma thi này mất đi Hàn Lập chủ quản nên tất cả mọi hoạt động đều phải dựa vào bản năng. Nếu tiếp tục như vậy khoảng mấy trăm năm sau cũng không phải không thể lại sinh ra thần trí của mình.

Nhưng bị đệ nhị Nguyên Anh tìm được, nhờ vào cấm chế năm đó, Nguyên Anh này không cần tốn nhiều sức lực đã chiếm cứ thân thể ma thi và cắn nuốt hết một chút căn nguyên linh hồn còn lại. Đó cũng là nguyên nhân tại sao đệ nhị Nguyên Anh không đi tìm những tu sĩ khác để đoạt xá mà lại trực tiếp đến Trụy Ma Cốc. Dù sao, việc đoạt xá của một vị Nguyên Anh tu sĩ cùng cấp là không dễ dàng, nếu không cẩn thận thì có thể bị đối phương giết chết. Khối ma thi này, bản thân chính là Nguyên Anh tu sĩ nhưng lại không có thần thức tự chủ, chính là đối tượng đoạt xá hoàn mỹ nhất. Đệ nhị Nguyên Anh tự nhiên không chút lo lắng mà tìm đến.

Nguyên Anh này nhờ vào ma khí còn sót lại cùng bản thân thi khí của Thiên Sát ma thi làm nền tảng, cùng với Âm La Phiến trợ giúp, chỉ trong vài chục năm đã tu luyện được hơn phân nửa Huyền Âm ma khí, thuận lợi đột phá lên Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới.

Sau đó, từ trong ma cốc tìm một số bảo vật vô chủ để tế luyện và chuẩn bị xuất cốc, kết quả vừa lúc bắt gặp Mộ Phái Linh tam nữ. Hắn ban đầu không biết đây là tam nữ, vì tu luyện Huyền Âm ma khí, lại bị tinh thuần ma khí quán thể, đồng thời cắn nuốt một chút tinh hồn Nguyên Anh còn sót lại của Thiên Sát ma thi, liền nổi lên hung tính, chỉ nghĩ đến việc giết chết ba người Kết Đan Kỳ này nhằm tránh việc bị tiết lộ hành tung và muốn sơ giải một chút hung sát chi khí trong lòng.

Nhưng khi phục chế lại trí nhớ của Hàn Lập nhận ra tam nữ, hắn liền thay đổi chủ ý và bắt giữ họ, hạ cấm chế nhốt lại ở nơi này.

"Ngươi muốn nhốt chúng ta tới khi nào?" Mộ Phái Linh âm thầm kêu khổ nhưng vẫn cố gắng lấy chút dũng khí hỏi.

Nữ tử này có thể nhận ra đệ nhị Nguyên Anh ngay lập tức vì năm đó, Ngân Nguyệt từng đưa cho nàng một cái ngọc bội, đến giờ vẫn giữ kín bên người. Ngọc bội đó từng được Ngân Nguyệt cất giấu một tia khí tức của đệ nhị Nguyên Anh, giúp nàng dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của Nguyên Anh này.

Lúc đó, Mộ Phái Linh cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng giờ mới hiểu được dụng ý của đối phương. Có lẽ đối phương dự đoán đệ nhị Nguyên Anh có thể mất đi khống chế nên đã tặng nàng ngọc bội này để phòng ngừa bất trắc. Hiện giờ, nhờ bảo vật này, nàng quả nhiên ngay lập tức nhận ra thân phận đối phương.

Hắc bào nhân nghe Mộ Phái Linh hỏi câu này, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi nói: "Đương nhiên là tới lúc trên đời này chỉ còn tồn tại một Hàn Lập duy nhất."

"Với thần thông và tốc độ tu luyện của sư thúc, ngươi cảm thấy có hy vọng không?" Tống nữ tử cũng đã bình tĩnh lại, phân tích rõ ràng tình hình, chậm rãi nói.

"Hiện tại, ta xác thực không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu là chạy trốn thì vẫn còn vài phần nắm chắc. Hơn nữa, ba người các ngươi vẫn trong tay ta, dù thế nào hắn cũng sợ gây ra biến cố. Về phần ta làm như thế nào để thành công, không cần các ngươi bận tâm." Hắc bào nhân cười lạnh một tiếng, âm hiểm nói.

Liễu Ngọc nhãn châu xoay chuyển, muốn mở miệng nói, nhưng hắc bào nhân không khách khí nói tiếp: "Được rồi, chủ ý trong lòng các ngươi ta rất rõ ràng, các ngươi đừng vọng tưởng có thể rời khỏi nơi này. Nếu ta không thể cắn nuốt người kia, thì chính ta sẽ bị hắn hủy diệt thần thức, biến trở lại thành đệ nhị Nguyên Anh của hắn. Hiện tại các ngươi cứ ngủ một hồi đã rồi nói sau."

Hắc bào nhân vừa nói ra xong, liền bấm tay niệm chú ngữ. Ngay lập tức, mặt đất xung quanh ba nữ tử linh quang chớp động, một lượng lớn hắc khí chui ra.

Mộ Phái Linh ba người trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện các nàng ở trong một pháp trận thật lớn. Kết quả là hắc khí bao phủ các nàng, khiến ba nữ tử cảm thấy chóng mặt rồi lại hôn mê.

Lúc này, hắc bào nhân ngồi trong góc mới dừng niệm chú ngữ, buông lỏng pháp quyết nhìn vào hắc khí, ánh mắt chớp động, trở nên cực kỳ phức tạp.

Tóm tắt chương này:

Trong một động tối tăm, Tống Ngọc và hai sư muội hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình bị bắt giữ bởi Hắc bào nhân, một phần thân của sư phó Hàn Lập. Hắc nhân thừa nhận là đệ nhị Nguyên Anh của Hàn Lập, có ý định cắn nuốt Nguyên Thần để trở thành hắn. Tình thế nguy cấp, ba nữ tử tìm cách hiểu rõ danh tính và mục đích của đối phương, nhưng không thể thoát khỏi cấm chế mà Hắc bào nhân đã thiết lập. Cuộc chiến giành sinh tồn bắt đầu ngay trong lòng động u ám.

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh hành trình của ba nữ tu sĩ Mộ Phái Linh, Liễu Ngọc và Tống Nữ Tử vào nội cốc để tìm kiếm Huyễn Linh Thảo. Họ thảo luận về độ nguy hiểm của lối đi và quyết định mạo hiểm vào tìm luyện dược. Sau nhiều nỗ lực mà không tìm thấy Huyễn Linh Thảo, họ gặp phải ma đạo tu sĩ và cổ thú. Trong lúc chạy trốn, họ bị bắt giữ, dẫn đến một tình huống gay cấn giữa sự sống và cái chết.