Theo lão phu được biết, chỉ có Tiểu Cực Cung mới sở hữu Hàn Tủy. Nếu không phải trước đây Tiểu Cực Cung cũng có tu sĩ Hóa Thần Kỳ, hơn nữa Thái Dương Tinh Hỏa vốn là vật cực kỳ hiếm, thì Hàn Tủy đã sớm bị những lão quái vật khác chiếm đoạt. Hiện tại Tiểu Cực Cung không có tu sĩ Hóa Thần, nhưng thực chất Hàn Tủy đã bị mất một cách bí ẩn từ rất lâu. Chính lão phu đã đột nhập vào Tiểu Cực Cung để tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì. Ngươi làm sao lại có được vật này? Chẳng lẽ đây chính là một lọ mà Tiểu Cực Cung đã đánh mất?

"Hô lão ma âm trầm nhắc lại.

"Tất nhiên là không phải. Thế gian này có rất nhiều chuyện do duyên số xô đẩy mà thành. Bình Hàn Tủy đã mất kia có thể thật sự nằm trong tay của Hàn mỗ. Tôi đã lấy một ít từ trong Huyền Ngọc Động của Tiểu Cực Cung. Tuy nhiên, trong lần trao đổi này, tôi không thể giao ra toàn bộ, chỉ có thể đưa ra một ít mà thôi. Đạo hữu miễn cưỡng cũng có thể luyện chế ra hai khỏa Hồi Dương Thủy."

Hàn Lập có vẻ đã sớm đoán được lão ma sẽ hỏi như vậy, nên khi vừa nghe xong, hắn lập tức không đổi sắc mà trả lời.

"Hừ, lão phu không quan tâm vật ấy từ đâu mà có. Thứ này nguyên bản không thể dùng nhiều nên hai khỏa cũng không tính là ít. Nhưng nếu ngươi thực sự dùng nó làm điều kiện trao đổi thì lão phu vẫn còn một điều kiện khác. Nếu ngươi đáp ứng được, thì lão phu sẽ đồng ý để nha đầu Tử Linh rời khỏi Ma Đà Sơn."

Mộc Quan lão giả đột nhiên ngừng truyền âm và mở miệng nói.

"Điều kiện gì?" Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên khi thấy đối phương tuyên bố thêm một điều kiện nữa. Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Rất đơn giản, ngoài những gì đã đồng ý, ngươi còn phải tiếp một kích của lão phu mà không được tránh né, không được sử dụng Diệt Tiên Châu. Nếu ngươi chịu được một kích này thì lão phu sẽ không làm khó ngươi nữa."

Mộc Quan lão giả ánh mắt chợt lóe, liếc nhìn Tử Linh rồi bình thản nói.

Hướng Chi Lễ nghe điều kiện này thì sắc mặt khẽ biến, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại như thường. Còn Phong lão quái thì kinh ngạc nhìn lão ma. Những tu sĩ còn lại cũng đều kinh ngạc.

Vừa rồi thần sắc của Hô lão ma thay đổi làm cho mọi người không hiểu Hàn Lập đã xuất ra loại bảo vật gì lại khiến một Hóa Thần Kỳ tu sĩ phải động tâm. Giờ nghe thêm điều kiện này thì họ im lặng không biết phải nghĩ sao cho hợp lý.

"Tiếp đạo hữu một kích mà không được tránh né?" Đồng tử của Hàn Lập co lại, hỏi lại câu này.

"Không sai, đó chính là điều kiện. Nếu lão phu không cho ngươi thấy một chút bản lãnh thì sợ rằng người khác lại cho rằng ta là vị đứng đầu Ma Cung mà ngay cả thị thiếp cũng không giữ nổi, có phải nực cười không?"

Lão ma âm trầm nói.

Lúc này trong đại điện lặng im. Nhiều người thầm cân nhắc, liệu Hô lão ma có thực sự nỗi sát tâm, muốn nhân cơ hội này ra tay đoạt mạng đối phương. Vì dù sao thì Nguyên Anh Kỳ và Hóa Thần Kỳ cũng là hai cấp độ rất khác biệt, một người ở Nguyên Anh Kỳ sao có thể tiếp một kích của Hóa Thần Kỳ tu sĩ. Điều này quả thực có phần mộng tưởng.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hàn Lập, Tử Linh cũng đột nhiên trở nên trắng bệch. Sau một hồi trầm ngâm, nàng cắn chặt răng nói:

"Hàn huynh không cần phải hao tâm thêm nữa. Thiếp thân giờ đã thay đổi chủ ý, quyết ở lại Ma Cung này. Mong Hàn huynh hãy rời khỏi nơi này."

Giọng nàng đầy vẻ chua xót và cam chịu.

Hàn Lập sững sốt khi nghe lời này, nhưng ngay lập tức hiểu ý của Tử Linh, chỉ khẽ nở nụ cười. Không đợi hắn lên tiếng, giọng nói lạnh như băng của Hô lão ma lại vang lên:

"Ngươi cho rằng Ma Cung ta là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Lão phu đã muốn có giao dịch này thì ngươi không muốn cũng không được. Tiểu tử họ Hàn, ngươi định từ chối điều kiện của lão phu?"

"Tất nhiên tại hạ sẽ không từ chối. Nếu chỉ cần tiếp một kích thì Hàn mỗ cũng không ngại thử một lần xem sao."

Hàn Lập nhìn Tử Linh, lắc đầu và không để ý tới mà đáp.

Lão ma cười hắc hắc, một tay nâng lên, chỉ về phía Tử Linh đang đứng cách đó không xa. Nàng ngay lập tức cảm thấy trong đan điền một trận xao động, không khỏi thất sắc thở dài, rồi thân thể mềm mại rung lên, từ trong cơ thể nàng, vài đạo hắc ti từ từ bay ra giống như linh xà xoay tròn, rồi hướng về ngón tay của lão ma mà bay vào.

Khi Tử Linh vận động thân thể, pháp lực trong cơ thể nàng đã phục hồi, khiến nàng vừa mừng vừa sợ. Lẽ ra không thể điều động linh lực mà giờ lại có thể làm được. Hàn Lập thấy vậy liền hướng về Tử Linh đưa thần thức quét qua, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, vì trong cơ thể nàng không còn cấm chế nữa.

"Đồ vật kia đâu?"

Hô lão ma không chút khách khí, ngay khi hắn vừa giải trừ cấm chế trong cơ thể Tử Linh đã lạnh lùng nhìn Hàn Lập hỏi.

Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch, phất tay xuất ra một đạo bạch quang hướng về phía Hô lão ma. Hai mắt của Hô lão ma sáng ngời, nhanh chóng vung tay thu lấy đạo bạch quang.

Đó đúng là một cái bình ngọc màu trắng ngà!

Ánh mắt lão ma chớp động vài cái, tay áo phất ra, nắp bình tự động mở ra. Cùng lúc đó, một cái vòng hắc mang bỗng mở ra bốn phía, hình thành một cái quang tráo màu đen bao lấy nó, ngăn ngừa người khác dùng thần niệm dò xét.

Thái độ cẩn trọng của Mộc Quan lão giả khiến mọi người thêm tò mò. Ngay cả Hướng Chi Lễ, người đang vuốt râu cũng phải dừng lại, trầm ngâm không thôi.

Không lâu sau, Hô lão ma đã kiểm tra xong đồ vật bên trong, trên mặt lộ ra một nụ cười. Sau khi đóng nắp bình, hắn ngay lập tức cho vào túi trữ vật.

Đến lúc này, hắn mới ngẩng đầu nhìn Hàn Lập. Rất nhanh, nụ cười biến mất, thay vào đó là sát khí nồng đậm. Hắc quang quanh thân chợt lóe, cả người hóa thành một đạo ô quang bắn ra ngoài cửa điện. Ở trong chỉ còn lại thanh âm lạnh lùng của hắn:

"Hàn tiểu tử, ta chờ ngươi ở ngoài điện. Đừng để bản tôn chờ lâu."

Chưa dứt lời, ô quang đã biến mất, thanh âm còn vang vọng quanh đó.

Hàn Lập thấy vậy, thần sắc vẫn không bối rối, ngược lại còn thản nhiên rót thêm một chung rượu, uống một hớp rồi mới từ từ đứng dậy.

"Hàn huynh thực sự muốn đón nhận một kích của hắn? Hắn chính là Hóa Thần tu sĩ?" Hai mi của Tử Linh nhíu lại, không khỏi lo lắng nói.

"Yên tâm! Nếu chỉ là một kích thì ta cũng có vài phần nắm chắc." Hàn Lập nhìn Tử Linh, bình thản cười nói.

Nhớ lại năm đó, dù chưa tiến giai lên Nguyên Anh Hậu Kỳ, hắn vẫn có thể ngạnh kháng một kích của Cổ Ma Thủy Tổ. Giờ đối mặt với Hóa Thần Kỳ tu sĩ, tất nhiên trong lòng hắn cũng nắm chắc được phần nào.

"Vậy thiếp thân sẽ cùng Hàn huynh ra ngoài."

Đôi mắt của Tử Linh sáng ngời lên, kiên quyết khác thường.

Hàn Lập thấy vẻ quyết tâm trong mắt nàng, chần chừ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Linh quang trên người hắn chợt lóe, một tay nắm lấy Tử Linh, đồng dạng hóa thành một đạo thanh quang bắn nhanh ra ngoài, rồi biến mất ở cửa điện.

Đám người lam bào nho sinh trong điện cũng vung tay lên, hóa thành độn quang hướng cửa điện lao ra. Trận náo nhiệt này hiển nhiên không thể bỏ qua. Ngay cả hai vị nữ tử tuyệt sắc đi cùng Tử Linh, sau khi chần chờ một chút cũng đưa theo cung nữ ra ngoài.

Chốc lát sau, trong đại điện chỉ còn lại hai người là Hướng Chi Lễ và Phong lão quái. Họ cứ như vậy im lặng ngồi tại chỗ, hoàn toàn không động đậy.

"Hướng huynh, ngươi thấy thế nào?" Phong lão quái mở miệng.

"Thấy cái gì?" Hướng Chi Lễ không đổi sắc hỏi lại.

"Tự nhiên là việc Hàn tiểu tử đã dùng cái gì mà có thể khiến Hô lão ma ngay cả việc thị thiếp bị đoạt đi cũng không màng. Giờ đây vật có thể khiến lão ma động tâm thực sự không nhiều."

Phong lão quái cười lạnh.

"Nếu là không nhiều thì cũng không phải là không có. Việc này không có gì lạ." Hướng Chi Lễ vẫn bình tĩnh trả lời.

"Hướng huynh thật sự không muốn biết vật kia là gì sao? Nếu nó có thể khiến Hô lão ma động tâm, có lẽ cũng sẽ có tác dụng với chúng ta." Phong lão quái liếc mắt sâu nhìn Hướng Chi Lễ, đầy thâm ý nói.

"Dù vật kia có là chí bảo có thể giúp chúng ta đột phá bình cảnh, hoặc là tiên dược có thể gia tăng thêm thọ duyên của chúng ta vài trăm năm thì cũng không có ý nghĩa gì. Ngươi nghĩ cái gì là quan trọng hơn, tìm cách phi thăng linh giới hay sống thêm một hai trăm năm để có thể tu luyện đến Hóa Thần Hậu Kỳ? Nếu không làm được điều này, có lẽ chúng ta không nên để tâm đến những thứ bên ngoài, mà nên chuyên tâm tìm kiếm không gian tiết điểm. Chỉ cần tìm được không gian tiết điểm thích hợp, chúng ta có thể trường sinh rồi. Cần gì phải suy nghĩ đến những việc khác?" Hướng Chi Lễ thở dài, nói.

"Không sai, Hướng huynh nói thật hợp lý. Vốn là Phong mỗ nhất thời nổi lòng tham. Kỳ thực bất kể vật kia là gì, một khi thuộc về Hô lão ma, chắc chắn không phải là đồ vật thông thường. Mà nhìn qua bộ dạng của Hô lão ma, có lẽ hắn sẽ không cho bất kỳ ai biết được đó là gì. Nhưng lão ma lại muốn Hàn tiểu tử đón một kích, chắc chắn có ý đồ không tốt. Có thể hắn sẽ lợi dụng cơ hội này để đoạt mạng tiểu tử kia." Phong lão quái sau thời gian trầm tư, cuối cùng cười khổ nói.

"Không có việc gì. Trước đó ta đã nhắc nhở Hô đạo hữu. Hơn nữa Hàn sư đệ đã dám đồng ý, chắc chắn hắn cũng có phần nắm chắc. Nhưng dù sao đi nữa, lão ma này tính tình cổ quái, vì để phòng bất trắc, chúng ta cần phải ra ngoài xem xét một chút! Cũng mong là hắn đừng làm việc gì hồ đồ, nếu không sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn." Hướng Chi Lễ hình như nhớ đến điều gì, nhướng mày, có chút không yên nói.

Phong lão quái gật đầu đồng ý, cũng đứng lên theo. Cả hai lặng lẽ biến mất.

Chỉ một khắc sau, hai thân ảnh xuất hiện ngay phía ngoài cửa điện. Cách họ hơn trăm trượng trên cao, Hàn Lập và Mộc Quan lão giả đang huyền phù ở đó. Thần sắc cả hai vẫn như thường, không có gì thay đổi.

Trên mặt đất, ngoài vài tên tu sĩ thưa thớt, cũng xuất hiện mấy trăm ma cung thị nữ vô cùng diễm lệ, tất cả đều nhìn lên không trung mà bàn tán với nhau, trên mặt hiện rõ sự hưng phấn.

Thật sự không khó để lý giải, bởi cơ hội chứng kiến đích thân chủ nhân Ma Cung xuất thủ vốn không nhiều.

"Nếu Hô lão ma toàn lực xuất thủ, Hướng huynh thấy Hàn tiểu tử có thể tiếp được kích này không?" Phong lão quái hai mắt khép lại, nhìn thẳng lên không trung chốc lát, bỗng nhiên quay mặt quỷ dị hỏi.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra tại Ma Cung, nơi Hàn Lập thương thảo với Mộc Quan lão giả về Hàn Tủy. Lão giả đề nghị Hàn Lập phải tiếp một kích của mình mà không được tránh né để giải cứu Tử Linh. Dù có sự lo lắng từ phía Tử Linh và những tu sĩ xung quanh, Hàn Lập vẫn quyết định chấp nhận thử thách này. Tình hình trở nên căng thẳng khi cái giá của giao dịch ngày càng rõ ràng, trong khi sự kỳ vọng và áp lực đè nặng lên vai Hàn Lập.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mô tả cuộc đối thoại căng thẳng giữa Hàn Lập và Hô lão ma, nơi Hô lão ma muốn đòi hỏi linh bảo từ Hàn Lập để đổi lấy tự do cho Tử Linh. Hàn Lập khéo léo từ chối các yêu cầu của Hô lão ma, trong khi nhấn mạnh tầm quan trọng của những nguyên liệu quý hiếm như hàn tủy để chế tạo hồi dương thủy, một loại thuốc kéo dài thọ nguyên. Cuộc đối thoại đầy ẩn ý không chỉ thể hiện mâu thuẫn giữa sức mạnh và trí tuệ, mà còn bộc lộ được sự cảnh giác giữa các tu sĩ trong thế giới tu chân.