Hàn Lập đưa tay phóng ra một đoàn linh mễ, lơ lửng giữa không trung phía trước. Một tay khác thì đặt lên eo, chỉ cần lật một cái, ngay lập tức xuất hiện một cây tiểu phiên chỉ chừng vài tấc trong lòng bàn tay. Cây phiên này có màu đỏ đậm, từ nó phát ra những trận huyết quang và âm thanh quỷ dị liên tục.

Lăng Ngọc Linh khi thấy vật này thì ngẩn người, liếc nhìn Hàn Lập với ánh mắt kinh ngạc. Nhưng Hàn Lập không giải thích gì mà chỉ lẩm bẩm, để tiểu phiên bay ra phía trước. "Lên!" Ánh sáng trên bề mặt tiểu phiên chợt loé, thể tích của nó đột ngột phình to, trong nháy mắt đã trở thành một đại phiên, bề mặt lấp lánh huyết quang như được vẽ bằng máu tươi.

Hàn Lập chỉ tay về vật ấy, và tức thì từ trong phiên phóng ra một đám huyết vân bay về phía Nguyên Từ Sơn gần đó. Tuy nhiên, đám huyết vân này chỉ dừng lại ở đỉnh núi. Sau đó, huyết vân bắt đầu quay cuồng, lan ra xung quanh, bao phủ hơn phân nửa đỉnh động, tỏa ra một cỗ huyết tinh nồng đậm, như thể đang biến ảo từ huyết khí.

Khi Lăng Ngọc Linh dùng thần niệm quét qua, nàng cảm nhận được trong huyết vân có một lượng âm hồn lực khổng lồ. Nàng hoảng hốt, vội rút lại thần niệm, trong lòng có chút sợ hãi. Lúc này, Hàn Lập tiến tới bên Nguyên Từ Sơn, chĩa tay vào quả quang cầu đang lơ lửng trong không trung rồi điểm một cái. Quang cầu chợt loé và nhanh chóng bay về phía ngọn núi, sau đó biến mất vào trong lòng núi.

Hàn Lập lại nâng tay, chỉ về phía tiểu sơn và đánh ra một chưởng. Ngũ sắc linh quang trên bề mặt tiểu sơn chớp động không ngừng, từ lòng núi phát ra tiếng ầm ầm rồi chầm chậm bay lên, hướng về phía huyết vân trong không trung mà đi. Kết quả này khiến cho Lăng Ngọc Linh há hốc mồm, tiểu sơn cứ thế biến mất vào trong đám huyết vân.

Hàn Lập lúc này đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết vào không trung. Huyết vân quay cuồng rồi cuối cùng biến lại thành một cây tiểu phiên màu đỏ như máu dài mấy tấc. Cây xích phiên này loé lên rồi bay về phía Hàn Lập. Ánh sáng trong động quật trở lại bình thường, chỉ có điều Nguyên Từ Sơn dường như chưa từng tồn tại ở nơi này.

"Không gian bảo vật!" cuối cùng Lăng Ngọc Linh cũng tỉnh lại, trên mặt lộ vẻ sửng sốt và kinh ngạc.

"Bảo vật này chỉ có một chút thần thông về không gian thôi, Lăng đạo hữu đừng chê cười!" Hàn Lập cười nói, rồi ngay lập tức quét thần niệm qua xích hồn phiên, lộ ra vẻ hài lòng.

"Có không gian thần thông, lại có thể đem Nguyên Từ Sơn thu vào trong, e rằng cả Nhân giới này cũng không có mấy cái. Vậy mà Hàn huynh lại có thể sở hữu một kiện!" Lăng Ngọc Linh biểu lộ sự sợ hãi, nhưng lại phải nở một nụ cười khổ. Năm đó Thiên Tinh Song Thánh dùng phương pháp này để bắt chẹt Hàn Lập ở lại Tinh Cung mới có thể tu luyện Nguyên Từ thần quang. Tình thế bây giờ thì kể cả thủ đoạn xảo diệu đến mấy cũng đều vô kế khả thi.

Nàng thầm thở dài, cuối cùng hoàn toàn dập tắt hy vọng chiêu dụ Hàn Lập trong lòng. Huyết quang trên tay chợt loé, tiểu phiên liền biến mất không dấu vết. Hàn Lập sau khi suy nghĩ một lát thì mỉm cười nhìn nàng nói: "Ta cũng muốn ở lại quý cung một khoảng thời gian ngắn, cùng đạo hữu trao đổi một ít tâm đắc tu luyện, cũng muốn xem đạo hữu trong quá trình tu luyện rốt cuộc gặp phải vấn đề gì. Chẳng qua bây giờ, tại hạ có việc cần quý cung trợ giúp một phen."

"Hàn huynh từng có đại ân với bản cung, nếu cần trợ giúp gì thì chỉ cần yêu cầu là được, cần gì phải khách khí như thế." Lăng Ngọc Linh vừa ngẩn ra một lát nhưng ngay lập tức cười đáp lại.

"Kỳ thật cũng không có gì. Ta chỉ muốn biết hành tung của Kim Giao Vương, nếu có thể tìm ra vị trí chính xác của yêu vật này thì càng tốt." Hàn Lập bình tĩnh nói, tựa hồ như chỉ là việc nhỏ không đáng để nói. Nhưng Lăng Ngọc Linh vừa nghe liền trong lòng khẽ động, từ đôi mắt nàng toát ra một tia dị sắc.

"Hàn huynh muốn biết hành tung của Kim lão yêu, chẳng lẽ đạo hữu muốn..." Lời cuối nàng vừa định nói ra nhưng cuối cùng cũng kịp nuốt lại.

"Tại hạ tìm Kim Giao Vương tự nhiên có việc cần làm. Lăng đạo hữu cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Chỉ cần biết tại hạ sẽ không để quý cung liên luỵ vào chuyện này là được. Chẳng lẽ việc này khiến đạo hữu quá mức khó xử?" Hàn Lập liếc mắt nhìn nàng, lông mày nhướng nhẹ lên.

"Hàn huynh vốn có đại ân đối với bổn cung, cho dù có chuyện khó xử thế nào cũng không hề từ chối. Chẳng qua, bổn cung trước đây đã rút toàn bộ nhân thủ tại hải ngoại về, mà Kim Giao Vương lại là thập cấp yêu thú. Việc tìm hiểu hành tung này chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian." Lăng Ngọc Linh lắc đầu, thần sắc toát lên vài phần ngưng trọng.

"Thời gian có dài một chút cũng không hề gì. Chẳng qua chỉ là mấy năm mà thôi, Hàn mỗ có thể chờ được." Hàn Lập ảm đạm cười, trên mặt lộ ra vẻ lơ đễnh.

"Nếu Hàn huynh đã nói như vậy, bổn cung lập tức an bài nhân thủ. Đạo hữu cứ chờ tin tốt đi." Lăng Ngọc Linh thấy vậy đáp ứng không hề do dự.

Hàn Lập nghe xong lời hứa hẹn này thì gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Hai người nói chuyện phiếm vài câu sau đó liền rời khỏi động quật, biến mất ngoài Ngọc Môn của thông đạo.

Hai năm sau, tại một hoang đảo vô danh của Ngoại hải, hai nhân ảnh đang huyền phù trên không trung, bao gồm một nam một nữ tu sĩ. Người nam có khuôn mặt bình thường nhưng lại có đôi mắt trong suốt, còn nữ tử có gương mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt của cả hai đều rất trẻ, nhưng trên mặt nữ tử lại toát lên vẻ cung kính, hướng nam tử nói điều gì đó.

Mà thần sắc nam tử không thay đổi, biểu tình nhàn nhạt nói: "Theo lời ngươi nói thì sắp tới Kim Giao Vương nhất định sẽ đi qua đảo này. Hắn sẽ không đột nhiên thay đổi chủ ý, đi chỗ khác chứ?" Thanh âm của nam tử không lớn không nhỏ, nhưng vừa nghe, nữ tử lập tức kính cẩn trả lời: "Hàn trưởng lão yên tâm, ta đã tìm hiểu kỹ lưỡng rồi, cũng đã sưu hồn một gã cao giai yêu tu nên có thể xác định tin tức không có sai. Phía dưới đáy vùng biển phụ cận là chỗ sinh trưởng của một loại linh quả rất hiếm. Tuy rằng đối với Nhân tộc chúng ta thì cũng không có tác dụng lớn, nhưng lại có ý nghĩa trọng yếu với bộ tộc giao long. Cứ mười năm thì linh quả sẽ chín. Kim Giao Vương sẽ đến đây thu hái. Nếu mà đem linh quả này nhổ lên lại đem gieo trồng chỗ khác thì sẽ lập tức héo úa, nên bộ tộc giao long vẫn không thể di chuyển chúng được. Hiện tại đúng là thời kỳ linh quả thành thục, trong tình hình này Kim Giao Vương nhất định sẽ tìm đến một chuyến."

Nữ tử trẻ tuổi tựa hồ đối với bộ tộc giao long cũng có chút hiểu biết, trả lời rất chắc chắn.

"Ừ, nếu đã như vậy, ta sẽ ở lại đây mấy ngày chờ hắn." Nam tử trầm giọng nói. Nếu đã đề cập đến Kim Giao Vương thì nam tử chính là Hàn Lập, còn nữ tử là đệ tử do Lăng Ngọc Linh phái ra dẫn đường.

Thông qua việc Tinh Cung trong hai năm toàn lực tra xét, cuối cùng cũng thu được một ít hành tung của Kim Giao Vương. Hàn Lập đang tu luyện tại Tinh Cung liền tự mình theo nàng, dùng Truyền Tống Trận của Tinh Cung, lặng yên đi tới Ngoại hải, mai phục tại nơi này.

Chẳng qua cho tới nay vẫn không thấy tung tích của Kim Giao Vương, Hàn Lập không nhịn được hỏi nữ tu này một lần nữa. Nữ tử Tinh Cung trả lời không chút do dự, làm thần sắc của hắn ít nhiều hòa hoãn vài phần.

Hàn Lập vừa ho nhẹ một tiếng, định cẩn thận hỏi một ít sự tình thì khuôn mặt đột nhiên biến sắc, hướng về mặt biển xa xa nhìn tới. "Hảo, rốt cuộc cũng đã đến. Theo khí tức đúng là Kim Giao Vương. Ngươi hãy lập tức ly khai để tránh nguy hiểm đi." Hàn Lập thần sắc vui vẻ, quay đầu lại hướng nữ tu phân phó.

Nữ đệ tử vừa nghe lời này của Hàn Lập, trong lòng run sợ, vội vàng thi lễ rồi hóa thành một đạo bạch quang bay nhanh về phía ngược lại. Trong khi đó, Hàn Lập vung tay lên một cái, một bình nhỏ màu đen bay ra. Một cỗ ma khí phóng ra, năm bộ xương người run rẩy hiện lên. "Đi!" Hàn Lập thần niệm vừa giục, năm bộ xương khô mang theo ma khí bay đi bốn phương trời, trong nháy mắt đã mất dạng.

Hắn lại thả túi linh thú ra, kết quả là mười hai con rết bốn cánh bay ra, sau đó dưới sự phân phó của Hàn Lập liền hạ xuống hoang đảo, ẩn nấp. Hàn Lập nhìn mặt biển phía xa, trên mặt nở ra một nụ cười lạnh, rồi đột nhiên nhân ảnh hoàn toàn biến mất. Hắn thi triển đủ loại thủ đoạn nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Không trung phía trên hoang đảo trong nháy mắt đã trở nên trống rỗng, giống như chưa từng có ai xuất hiện tại nơi này. Sau khoảng một bữa cơm, từ chân trời xa xa chợt loé lên một đạo linh quang, hai đạo quang mang, một vàng một xanh bay vụt đến, tiếng xé gió vang lên trên mặt biển rộng, hào quang chợt tắt rồi xuất hiện hai đạo nhân ảnh bay đến.

Một người có hình dáng khôi ngô, mặc một thân kim bào, còn tu sĩ còn lại có mái tóc xanh, dáng người cao gầy, mặc thanh bào, trên đầu đội ngân quan. Hai người vừa hiện thân thì gã đại hán thân mặc kim bào, khuôn mặt cực kỳ uy nghiêm đột nhiên toát ra một tia nghi ngờ, ánh mắt như chớp đảo qua mọi nơi nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.

"Như thế nào, Kim đạo hữu có phát hiện gì không ổn sao?" Thanh bào tu sĩ thấy vậy, thần sắc có chút kinh ngạc hỏi.

"Lúc trước hình như có người dùng thần niệm tra xét chúng ta, nhưng tia thần niệm kia quá sức mỏng manh, ta cũng không thể xác định có phải ảo giác hay không nữa!" Kim bào đại hán nhướng mày không chắc chắn nói.

"Nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải đối phương có thần niệm so với Kim huynh mạnh hơn rất nhiều sao? Điều này làm sao có thể chứ?" Thanh bào nhân vừa nghe thấy lời này bèn cười nói.

"Phong huynh đã quá đề cao Kim mỗ rồi. Lão phu tuy rằng được xưng tụng là Kim Giao Vương nhưng trên thực tế chỉ duy trì được uy phong ở hải vực phụ cận mà thôi. Một khi ra khỏi Loạn Tinh Hải thì cũng không có gì đáng kể." Kim bào đại hán lại lắc đầu, thần niệm lại quét qua hoang đảo một vòng nhưng không phát hiện gì bất thường, rồi mới yên lòng lại.

Hắn hiển nhiên không biết ngũ ma đã phân tán ra rất xa, mà Lục Dực Sương Công lại đang trốn sâu trong lòng đất mấy trăm trượng. Về phần Hàn Lập, thần niệm của hắn vượt xa Kim bào đại hán nên tự nhiên không thể bị phát hiện.

"Kim huynh thực quá khiêm nhường rồi. Trong thiên hạ này ngoài Hoá Thần kỳ tu sĩ ra thì có ai có thể gây khó khăn cho Kim huynh. Chẳng qua nếu đạo hữu không mang Phong mỗ đến đây thì tại hạ cũng không thể ngờ Long Lân Quả lại sinh trưởng tại chỗ này." Thanh bào tu sĩ mặc dù không tin lời nói của đại hán nhưng vẫn cười nói, nịnh hót đối phương vài câu.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hàn Lập sử dụng tiểu phiên để thu hồi Nguyên Từ Sơn trong không gian, khiến Lăng Ngọc Linh kinh ngạc. Ông nhờ nàng hỗ trợ tìm kiếm Kim Giao Vương, một yêu thú thập cấp. Hai năm sau, Hàn Lập và một nữ đồng hành đang chờ đợi Kim Giao Vương trên một hoang đảo. Hàn Lập cẩn thận hành động để không bị phát hiện và chuẩn bị tiến hành kế hoạch nhằm bắt giữ Kim Giao Vương. Tình huống khẩn trương đang diễn ra khi đối thủ gần kề xuất hiện trong vùng biển này.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập trở về dược viện với tin tức gây sốc về sự hồi sinh của Huyền Thiên Tiên Đằng. Hắn chăm chú quan sát sự phát triển kỳ diệu của cây tiên đằng và nhận thấy các hoa văn trên lá có chứa những ký tự bí ẩn. Hắn lo lắng về khả năng tiết lộ bí mật của mình cho Đồng Tử và quyết định không hỏi ý kiến. Sau đó, Hàn Lập đến Thiên Tinh Thành, gặp lại Lăng Ngọc Linh để thảo luận về việc mang Nguyên Từ Sơn đi, đồng thời khẳng định ý chí khám phá những điều kỳ lạ của thế giới linh mộc này.