Lũng Đông dường như không tốn nhiều sức lực để tiêu diệt hai bóng hình màu lục, hắn không nói một câu nào đã rung mạnh thanh huyết kiếm trong tay. Ngay lập tức, thanh kiếm bị phân rã, biến thành một luồng tinh huyết màu đỏ sẫm, men theo cánh tay cầm kiếm của hắn bay lên rồi biến mất trong tay áo. Hắn thở dài, đầu tiên mặt hắn đỏ bừng rồi đột nhiên lại tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

Hắn nhanh chóng lấy ra từ trong túi trữ vật một bình thuốc màu đỏ sậm, lấy ra một viên đan dược màu đỏ tươi rồi nuốt vào. Lũng Đông không dám ở lại nơi này quá lâu, hóa thành một đạo độn quang, phá không bay đi. Tại một nơi khác trong sa mạc, cô gái mặc bạch bào Tiếu Sinh Sinh đang đứng trên đỉnh một cồn cát. Cách đó vài trượng, bốn thi thể lạnh băng nằm ở đó. Tuy nhiên, những thi thể này không có bất kỳ vết thương nào nhưng vẫn nằm im, không chút sinh khí.

Cô gái lặng yên vuốt ve một bình ngọc màu trắng, trên mặt hiện lên một nụ cười bí ẩn. Đột nhiên, thân hình nàng chớp lên một cái đã hóa thành một đạo kim quang bay lên. Đạo kim quang chỉ chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Cách đó khoảng mười ngàn dặm, một đạo hồ quang thanh bạch đang cấp tốc độn quang trên bầu trời. Phía sau nó, một đoàn hắc khí cuồn cuộn đuổi theo. Nhìn vào tốc độ của nó có vẻ không nhanh chóng lắm nhưng không hiểu sao vẫn có thể bám sát, không hề bị bỏ lại.

Hai người, một trước một sau, đuổi nhau gắt gao qua mấy trăm dặm. Bỗng nhiên đoàn hắc khí phía sau chấn động rồi bỗng nhiên biến mất giữa không trung. Ngay khi nó biến mất, hắc khí đó lại xuất hiện giữa không trung cách đó gần một dặm rồi tiếp tục đuổi theo.

Ng immediately hai người tiếp tục đuổi nhau. Trong đạo hồ quang thanh bạch, có thể thấy mơ hồ một bóng người, trên lưng có mọc một đôi cánh. Đúng là Hàn Lập. Lúc này, hắn đang nhíu mày, ánh mắt trở nên âm trầm dị thường.

Trước đó không lâu, hắn đã phát hiện lão đạo trong hắc khí đang đuổi theo phía sau. Hắn lập tức sử dụng Phong Lôi Sí kết hợp với thân pháp Tật Phong Cửu Biến, phát huy độn thuật đến cực hạn nhưng đoàn hắc khí kia không biết đã biến hóa thế nào mà tốc độ lại nhanh vô cùng, hơn nữa còn có khả năng thuấn di. Hai người đuổi bắt nhau qua một quãng đường dài nhưng Hàn Lập vẫn không thể bỏ rơi được nó.

Vùng sa mạc này tuy khá lớn nhưng là nơi các dị tộc thường xuyên hoạt động. Nếu cứ tiếp tục đuổi bắt như vậy, chẳng may lại kinh động đến dị tộc sẽ gây ra phiền toái lớn. Hơn nữa, phương pháp tiêu hao lớn nguyên khí - Huyết Ảnh độn hắn đã sử dụng một lần rồi, trừ khi không còn cách nào khác, hắn cũng không muốn thi triển. Xem ra chỉ còn cách đối đầu với người của Ảnh tộc phía sau mà thôi.

Đối phương có khả năng là một tu sĩ Luyện Hư trung kỳ. Nếu thực sự như vậy, địa vị của đối phương trong tộc đó chắc chắn không nhỏ. Có khả năng đó là một thành viên cấp cao như Xích Ảnh. Tồn tại thuộc giai cấp như vậy, nếu là dị tộc khác, Hàn Lập có thể sẽ có vài phần kiêng kiêng nhưng đối với Ảnh tộc, tất cả các loại thần thông mà hắn đang nắm giữ đều có thể khắc chế. Hắn thực sự có chút tự tin vào cuộc chiến này.

Hơn nữa, sau khi tiến vào Thiên Uyên thành, hắn đã tế luyện vài bảo vật và luyện thành công pháp. Hắn chưa bao giờ thi triển trước mặt người khác. Không rõ uy lực cụ thể của nó ra sao nhưng hắn chắc chắn rằng sẽ là rất lớn. Bây giờ sử dụng trên người vị Xích Ảnh này cũng coi như là một lần thử nghiệm.

Trong suy nghĩ xoay chuyển nhanh như điện, Hàn Lập sau khi thuấn di một lần nữa, hai cánh sau lưng hắn run lên, thân hình đột ngột khựng lại giữa không trung. Đồng thời, đoàn hắc khí cũng nhanh chóng đuổi tới phía sau Hàn Lập hơn trăm trượng. Nhưng nó không hề có ý định dừng lại mà nhào thẳng vào Hàn Lập. Điều này cũng không có gì kỳ quái!

Thần thông mà Ảnh tộc am hiểu nhất chính là mạnh mẽ nuốt chửng nguyên thần và tinh hồn, trực tiếp điều khiển thân thể và cướp đoạt hơn nửa năng lực của đối phương. Nhưng Hàn Lập làm sao có thể để đối phương dễ dàng áp sát. Hắn không nói không rằng, hai tay chập lại rồi đẩy ra phía ngoài.

"Ầm ầm"

Tiếng sấm động vang lên. Một đạo kim hồ to như cánh tay từ khoảng không giữa hai bàn tay phóng ra, bất ngờ tấn công vào hắc khí. Một tiếng kêu kinh ngạc truyền ra. Hắc khí đột nhiên lóe lên rồi biến mất không một chút dấu vết.

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng. Lớp da giữa hai đầu lông mày đột nhiên tách ra, Phá Diệt Pháp Mục lập tức hiện ra, bắn ra một đạo hắc tuyến. Hắc tuyến chớp lên một cái rồi biến mất. Sau một tiếng nổ vang dội, cách đó khoảng mười trượng, một luồng sóng chấn động bất ngờ ập tới. Thân hình lão đạo nấp trong đám hắc vụ chớp lên một cái đã hiện ra. Hắn ngạc nhiên thốt lên:

"Phá Diệt Pháp Mục! Không ngờ ngươi lại tu luyện được thần thông này!"

Khóe miệng Hàn Lập hơi giật giật, hắn không nói gì nhưng âm thầm thôi động pháp quyết. Đạo kim hồ vừa bắn ra lập tức quay trở lại, tập kích phía sau lão đạo. Lão đạo thầm kêu không ổn, vừa định né tránh thì Hàn Lập từ xa đột ngột giở đôi mắt, phát ra một tiếng quát lớn.

Âm thanh không lớn nhưng khi đến tai lại gây ra cảm giác như tiếng chuông chùa đánh sát bên. Lão đạo chỉ cảm thấy lỗ tai ù ù, trong đầu vang lên cơn đau kinh khủng, thân hình không khỏi ngây ra. Cùng lúc đó, đạo hồ quang màu vàng va chạm vào hắc khí. Vô số tia quang điện đan xen, hắc khí bị biến dạng. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, vọng từ trong hắc khí ra.

Hắc khí cuồn cuộn, tụ tập lại phía dưới chân lão đạo, huyễn hóa thành một con quái thú hai đầu, thân rắn, bốn con mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm Hàn Lập, vẻ mặt tức giận vô cùng. Khi Hàn Lập chứng kiến cảnh này, hắn không khỏi ngẩn ra. Không ngờ hắc khí hộ thể của đối phương lại do một con quái thú biến thành. Thực sự là quá bất ngờ.

"Được, khá lắm! Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần mà lại có thể lay động tâm thần ta. Có phải là thất bại vừa rồi không? Thử thi triển lần nữa xem nào!"

Sau khi bị tấn công, thân hình lão đạo nhanh chóng ổn định, đôi mắt âm trầm nhìn Hàn Lập. Hàn Lập nhíu mày lại, xem ra đòn vừa rồi đã bị quái thú dưới chân hắn đỡ hết. Nếu không với sự khắc chế của lôi điện đối với Ảnh tộc, thì sau khi chịu một đạo Tịch Tà Thần Lôi lớn như thế, hắn không thể nào bình yên vô sự như vậy.

Còn việc sử dụng Thất Thần Thứ tấn công lần nữa, hắn không ngu ngốc đến mức ấy. Loại công kích này chỉ có thể gây ảnh hưởng bất ngờ chứ không thể nào hiệu quả nếu không có yếu tố bất ngờ. Nếu đối phương có thần thức khủng khiếp, Thất Thần Thứ sẽ không thể hiệu quả.

Hàn Lập không muốn nói nhiều, một tay nhấc lên để lộ bàn tay đen như mực, hư không chụp về phía đạo sĩ một cái. Ngay lập tức, không trung đỉnh đầu lão đạo chấn động, rồi bỗng nhiên xuất hiện một tòa tiểu sơn đen tuyền.

Tòa tiểu sơn xoay tròn một vòng, trong chớp mắt đã biến lớn đến trăm trượng. Phía dưới tiểu sơn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, phóng ra một quang hoàn ánh sáng mờ ảo chụp xuống phía dưới.

Tia lạnh lẽo trên mặt đạo sĩ chớp lên, tay áo phất lên. Bỗng nhiên một thanh tiểu đao trong suốt, dài chừng nửa xích xuất hiện. Tiểu đao vừa xuất hiện, liền hướng lên không trung vung lên. Một đạo đao mang như tuyết lóe lên phóng ra.

"Xoẹt..."

Không biết thanh tiểu đao kia là bảo vật bậc nào mà khi đao mang và quang hoàn vừa mới tiếp xúc thì quang hoàn đã bị đánh tan. Tiếp theo đao mang hung hăng chém lên đáy cự sơn.

"Ô ô ng..."

Một tiếng va chạm như tiếng chuông vang lên. Cự sơn không hề sứt mẻ chút nào trong khi đao mang lại tiêu tán. Sắc mặt lão đạo khẽ biến, còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay trắng như ngọc khác của Hàn Lập lại vươn ra. Nắm ngón tay vươn ra, năm chiếc khô lâu hiện ra.

Lập tức, xung quanh lão đạo xuất hiện năm bộ khô lâu thật lớn, cùng hé miệng ra. Năm luồng cực hàn chi diễm phóng ra rồi hòa quyện thành ngũ sắc chi diễm. Chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn thân hình lão đạo.

Khuôn mặt lão đạo vốn đang cười lạnh nhưng khi ngũ sắc quang diễm tiếp cận thân thể thì sắc mặt hắn đại biến. Trên cơ thể hắn đột nhiên bùng phát hồng mang vạn trượng, vô số kiếm quang đỏ sậm điên cuồng bắn ra bốn phía. Nhìn từ bên ngoài, tựa như một đóa hồng sắc cự liên. Một cảnh tượng kinh người xuất hiện, đóa liên hoa xoay một vòng thì ngũ sắc quang diễm bị đẩy ra ngoài, không thể tiếp tục tiếp cận.

Hàn Lập thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống. Hai tay kết quyết, lập tức năm bộ khô lâu gầm lên một tiếng, hình thể đột nhiên cuồng trướng lớn hơn gấp mấy lần, nhào thẳng vào đóa hồng liên.

"Phốc, phốc..."

Những tiếng bén nhọn vang lên. Ngay khi năm bộ nhào đến hồng liên, trong đóa liên hoa bất ngờ phóng ra năm đạo đao mang trắng toát. Đao mang vừa lóe lên đã chém năm bộ khô lâu thành hai nửa.

Tiếp đó, hồng liên tan rã, những nơi hồng mang đi qua đều là ngũ sắc quang diễm tan rã, tán loạn. Thân hình lão đạo lại hiện ra, vẻ mặt ung dung. Một tiếng ma kêu quỷ khóc vang lên, năm bộ khô lâu lại hợp lại như cũ nhưng trong miệng phát ra những tiếng ô ô không ngừng, tựa như đang kính sợ lão đạo vô cùng.

Hàn Lập thở dài một hơi, vươn tay chỉ về phía cự sơn xa xa. Lập tức cự sơn ầm ầm giáng thẳng xuống.

Thanh thế công kích lớn như vậy nhưng sắc mặt lão đạo vẫn bình tĩnh như thường, chỉ dùng chân nhẹ nhàng dậm lên thân cự thú dưới chân. Hai cái đầu rắn của con quái thú lập tức há miệng, hai đạo hồng ảnh bắn ra, hung hăng đánh lên cự sơn. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Không ngờ cự sơn lại bị đánh bay ra ngoài. Nhìn cảnh này, đồng tử Hàn Lập co rút lại, mặt hắn cuối cùng cũng trở nên khó coi.

Hai đạo hồng ảnh đó rõ ràng là hai cái lưỡi rắn nhưng lại có lực lượng quá khủng khiếp, đến cả Nguyên Từ thần sơn cũng bị đánh bay. Hàn Lập âm trầm chụp hai tay vào hư không, cự sơn màu đen và năm bộ khô lâu lập tức biến mất. Hai bàn tay trắng đen lại trở về như bình thường, không có bất kỳ điểm khác thường nào.

"Hắc hắc, có vẻ bảo vật của ngươi cũng không ít nhỉ. Nhưng với từng đó pháp lực mà muốn đối đầu với ta thì quá ngông cuồng rồi đấy. Xem ra ngươi cũng chẳng có thủ đoạn gì."

Lão đạo dường như đã hết kiên nhẫn. Hắn chưa có hành động gì nhưng cự thụ dưới chân lại phát ra một tiếng rít chói tai. Một làn sóng chấn động như một cơn sóng khuyếch tán ra bốn phía. Chỉ trong chốc lát đã lan ra đến hơn một dặm.

Linh quang đủ màu sắc ở xung quanh liên tục chớp động. Vô số quái thú bỗng nhiên xuất hiện, lớn thì như một tòa tiểu sơn, nhỏ chỉ gần một trượng, tất cả đều mang vẻ dữ tợn. Gió tanh phần phật, trong chốc lát đã bao vây Hàn Lập, nhìn chằm chằm với sắc thái không chút thiện cảm nào.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong vùng sa mạc, nơi Hàn Lập đang bị lão đạo thuộc Ảnh tộc đuổi bắt. Sau khi tiêu diệt hai bóng hình màu lục, Lũng Đông nhanh chóng rời khỏi để tránh bị phát hiện. Tiếu Sinh Sinh cũng xuất hiện với một bình ngọc, điều này tạo nên một bầu không khí bí ẩn. Hàn Lập sử dụng nhiều thần thông để chống lại lão đạo, nhưng không thể làm đối thủ bị tổn thương. Cuộc chiến trở nên căng thẳng khi lão đạo triệu hồi quái thú để tấn công Hàn Lập, đặt nhân vật vào tình thế nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện diễn ra với cuộc chiến giữa Bạch Mi thanh niên và Lão đạo. Khi bị đe dọa, Bạch Mi thanh niên biến hình nửa yêu, nhưng không thể kháng cự trước sức mạnh của Xích ảnh từ Ảnh Tộc. Sau khi tự bạo yêu đan, Bạch Mi gây ra một vụ nổ mạnh, dẫn đến sự xuất hiện của một quái thú khổng lồ. Lão đạo ra lệnh tiêu diệt đồng bọn của Bạch Mi, trong khi thiếu phụ và hai tu sĩ khác cũng gặp phải cạm bẫy. Xung đột giữa các nhân vật bùng nổ, hứa hẹn thêm nhiều diễn biến kịch tính sắp tới.