Phía dưới, Liễu Thuý Nhi thấy Hàn Lập và Thạch Côn không nói gì, liền đưa một tay vỗ lên vòng trữ vật. Ngũ sắc quang mang chợt loé lên, rồi một cái ô nhỏ, nhìn rất diễm lệ, hiện ra trong tay. Cái ô này dài không quá nửa thước nhưng phát ra năm loại ánh sáng, mười loại màu sắc, thật sự rất đáng chú ý. Thạch Côn hình như nhận ra bảo vật này nên sắc mặt anh ta có chút dao động.

Liễu Thuý Nhi nghiêm túc ném vật này lên không trung. Ngay lập tức, bảo vật này hóa thành một đoàn ngũ sắc linh quang bay lên cao, sau mấy cái chớp động thì biến mất trên trời cao không một chút dấu vết. Một lát sau, một mảnh ngũ sắc quang hà từ bầu trời rọi xuống, bao trùm toàn bộ khu vực trong phạm vi mười dặm.

Trong quang hà xuất hiện một đám phù văn lớn nhỏ không đồng nhất như ẩn như hiện, sau khi lóe lên vài cái thì nhanh chóng tan biến. Kế đó, toàn bộ quang hà bỗng chốc trở nên trong suốt mơ hồ rồi cuối cùng biến mất không để lại dấu vết. Hàn Lập thấy vậy thì hai mắt nhíu lại, dùng thần niệm quét qua. Kết quả khi thần niệm vừa chạm đến nơi quang hà biến mất thì lập tức bị một đạo lực lượng vô hình hất văng quay về. Dường như cả không gian này đều bị ngũ sắc tiểu tán kia cấm chế phong bế lại.

Nhưng lúc này Liễu Thuý Nhi vẫn chưa dừng tay. Trên người nàng hào quang chợt loé, hơn mười cân trận kỳ kim quang chói mắt từ trên người bay ra. Mỗi cái đều tinh xảo khác thường, bề ngoài lấp loá phù văn dày đặc. Đám phù văn này sau khi xoay quanh một trận thì liền biến thành kim mang chui vào trong hư không bốn phía. Ngay lập tức, hơn mười đạo kim sắc quang trụ phóng lên cao, lại chợt lóe rồi biến mất, đồng thời trong không gian xuất hiện một đạo sóng dao động như có như không, mỏng manh dị thường.

Thấy vậy, Liễu Thuý Nhi trong lòng buông lỏng, nhìn hai người Hàn Lập cười giải thích: “Cái Tị Không Tán này là một kiện chí bảo đắc ý nhất của gia sư, nó có thể che đậy toàn bộ linh áp dao động phát ra lúc bọn ta bài trừ cấm chế. Còn bộ trận kỳ tạo thành Kim Đô Cấm Linh trận kia cũng là vật gia sư luyện chế cho chuyến đi này, đây là một kiện phòng ngự trận kỳ. Dù cho thánh giai sơ kỳ tồn tại công kích vào pháp trận này thì nó cũng có khả năng ngăn cản được nhất thời, nửa khắc.”

“Rất tốt! Nếu Liễu tiên tử đã chuẩn bị như vậy thì Thạch mỗ cũng sẽ bố trí thêm một ít tiểu vật,” Thạch Côn ánh mắt chợt loé lên rồi cười nhẹ nói.

Đại hán sau đó hé miệng phun ra hơn mười đoàn hôi quang! Trong mỗi đoàn hôi quang có một viên hoàn màu đen, tổng cộng là mười ba viên. Sau khi vây quanh đại hán bay vù vù một trận thì cũng đồng dạng nhoáng lên một cái mà quỷ dị biến mất.

“Âm phách tử mẫu hoàn! Đoạn tiền bối lại đem chí bảo này giao cho Thạch huynh,” Liễu Thuý Nhi liếc mắt cái nhìn đã nhận ra đám viên hoàn này, ánh mắt chợt co rụt lại.

“Tử mẫu hoàn này không có công hiệu gì khác ngoài khả năng chuyên đả thương hồn phách nguyên thần. Nếu không kịp đề phòng thì ngay cả thánh tộc cũng sẽ bị trọng thương. Cái này vừa lúc phối hợp với tiên tử làm thành thủ đoạn bổ sung mà thôi,” Thạch Côn nói, biểu hiện không chút dao động.

“Cũng tốt. Nếu như vậy, nếu đám Giác Xi tộc này thực sự lại đây quấy rối thì bằng những thủ đoạn này bọn ta cũng đủ sức ngăn cản một trận,” Liễu Thuý Nhi sau khi im lặng một lát thì khẩu khí trở nên bình tĩnh nói. Còn Hàn Lập thì trong mắt hiện ra một tia đăm chiêu nhưng chỉ sờ sờ cằm, thản nhiên nói: “Nếu nhị vị đạo hữu đã chuẩn bị tốt thì chúng ta nên lập tức bắt đầu bài trừ cấm chế. Không biết vì sao, ta vẫn cảm thấy chúng ta nên hành động càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.”

“Hắc hắc, Hàn huynh nói rất có lý. Liễu tiên tử, động thủ đi!” Thạch Côn cười hắc hắc liên thanh đồng ý nói.

“Nếu nhị vị đạo hữu đã sẵn sàng thì tiểu muội ở đây cũng tự nhiên không có vấn đề gì,” Liễu Thuý Nhi nhẹ giọng cười đáp. Sau đó, một tay nàng lại nhoáng lên, trên tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái tiểu phiến màu đen khác. Bề ngoài tiểu phiên này màu đen đồng thời phía trên ẩn hiện có Nguyên từ thần quang phát ra!

Nàng cầm tiểu phiên trong tay hướng ra trước người ném đi, đồng thời một tay bấm quyết, trong miệng lầm bầm thần chú.

Sau một tiếng nổ lớn “oanh,” một cái hôi sắc quang luân từ sau lưng hiện lên, phù văn bên trong hơi chuyển động, quang hà theo đó bắt đầu quay cuồng khởi động. Cây tiểu phiên màu đen kia như có cảm ứng, chợt trở nên run rẩy và phát ra thanh âm vù vù trầm thấp.

Vừa thấy Liễu Thuý Nhi kích phát Nguyên từ thần quang, Hàn Lập và Thạch Côn đều nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó cũng đồng thời thi pháp.

Lúc này đây, bên ngoài thân Thạch Côn hôi quang đại phóng, tay áo bào run lên, bên trong có một cái bảo vật hình dáng như một cái lệnh bài bay ra. Lệnh bài này có màu sắc u ám dị thường nhưng hai mặt trước sau có hai chữ "Nguyên" và "Quang". Lệnh bài từ từ chuyển động, sau đó hình thể cuồng trướng biến lớn hơn một trượng.

Đại hán thấy vậy thì không chút do dự, xoè tay, năm ngón tay chia ra đặt lên mặt trên của lệnh bài. Trên năm ngón tay, linh quang chợt loé. Phía trên lệnh bài nhất thời hôi quang đại phóng, hai cái văn tự cổ bên ngoài phát ra ánh sáng chói mắt. Về phần đại hán, bên ngoài thân hôi sắc quang hà quay cuồng, thanh thế của Nguyên từ thần quang cực kỳ kinh người.

Lúc này Hàn Lập cũng đưa một bàn tay màu đen từ trong cổ tay áo thò ra. Thần sắc vừa động, năm ngón tay hơi co lại, rồi một ngọn núi cao tầm một tấc quỷ dị hiện ra trong lòng bàn tay. Đúng là Nguyên cực từ sơn đã được luyện chế qua. Không chờ Hàn Lập dùng pháp quyết thúc dục, ngọn núi này đã tự động bay ra.

Sau khi lóe lên một cái, tiểu sơn lập tức mở rộng biến thành hơn mười trượng. Bề ngoài ngọn núi ngân văn sáng ngời, đồng thời tầng tầng hôi sắc quang lãng toát ra.

Cơ hồ đồng thời, hôi sắc quang luân từ sau lưng nữ tử chấn động, rồi một đạo hôi sắc quang trụ chợt loé lên bắn ra, kích lên phiên kỳ gần đó. Ngay lập tức, hôi sắc tán phiên chấn động, bề ngoài mở ra vô số phù văn hiện lên và một đạo quang trụ thô to từ trên phiên phun ra.

Lệnh bài thật lớn trước người Thạch Côn hào quang lưu chuyển một trận, rồi một chùm bụi ti từ trên lệnh bài bắn ra. Hàn Lập mặt không chút thay đổi thúc giục pháp quyết, giơ một ngón tay điểm lên hắc sắc tiểu sơn. Nguyên cực từ sơn quay tròn vừa chuyển, thì một phiến hôi sắc quang lãng từ đáy ngọn núi cuồn cuộn tuôn ra.

Ba loại Nguyên từ chi lực trong nháy mắt hòa hợp thành một thể, sau đó lại hóa thành cái phù văn to lớn, đường kính vượt quá hơn mười trượng! Dưới sự điều khiển của Liễu Thuý Nhi, phù văn to lớn toàn thân bụi hà này quay cuồng, sau khi chợt lóe lên thì lập tức chui vào trong bạch hà bên dưới.

Một tiếng nổ trầm thấp truyền ra! Bạch hà thanh quang đan vào nhau, bạch hà thoạt nhìn tưởng đang chậm rãi chuyển động nhưng lại trong nháy mắt bị phù văn dễ dàng phá vỡ, hóa thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.

Nhưng lúc này phía dưới bạch hà lại hiện ra một quầng sáng màu xanh nhạt. Phù văn lúc này đang rơi xuống thì không chút chần chừ, hung hăng nện lên trên thanh quang nhưng lại không phát ra âm thanh nào!

Hôi sắc phù văn cùng thanh quang vừa tiếp xúc, quầng sáng này chỉ chợt loé rồi bỗng nhiên biến mất giống như bị cắn nuốt. Phù văn to lớn lại tiếp tục rơi xuống, phía dưới lại lập tức có vô số tinh ti đỏ đậm đan vào nhau lấp loé, số lượng rất nhiều, chằng chịt rậm rạp như một tấm mạng nhện thật lớn.

Lúc này đây, phù văn còn chưa tiếp xúc đến thì trên tấm võng đã có hồng quang chợt loé lên rồi một mảnh hồng vân hà cuồn cuộn toát ra hướng lên phía trên dâng lên. Phù văn vừa lúc chui vào trong hồng vân nhưng tình hình lúc này hoàn toàn trái ngược so với lần trước, tiếng nổ từng đợt phong lôi liên miên vang lên.

Tuy nhiên, phù văn vẫn trầm xuống, hồng vân sôi trào quay cuồng nhưng cuối cùng bị hôi quang phá tan và trở thành hư không. Tinh ti đỏ đậm bên dưới bị hôi quang chụp xuống giống như tuyết chảy mùa xuân, nhanh chóng bị hòa tan biến mất. Phù văn hào quang chợt tắt rồi lại tiếp tục nhanh chóng rơi xuống, đánh sau vào đệ tứ tầng trong cấm chế. Chỉ là lúc này, phù văn do Nguyên từ thần quang biến thành, so với lúc bắt đầu hào quang có vẻ ảm đạm hơn một ít.

Thấy cái cấm chú phía trước dễ dàng bị bài trừ như vậy, làm cho đám người Hàn Lập đều có chút bất ngờ. Nguyên bản ba người nhất thời lo lắng nhất là Thái Ất thanh quang, nhưng vì bị Nguyên từ thần quang áp chế nên ngay từ đầu vẫn chưa thấy xuất hiện để ngăn cản phù văn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho việc bài trừ mấy cái trọng cấm chế dễ dàng như thế.

Trong chớp mắt, dưới ánh mắt của đám người Hàn Lập, phù văn do Nguyên từ thần quang ngưng tụ đã liên tiếp phá tan chín cái trọng cấm chế khác nhau. Nhưng giờ phút này, uy năng của phù văn to lớn này cuối cùng gần như tiêu hao không còn. Sau một tiếng gào thét trầm thấp, mặt ngoài chợt xuất hiện vô số vết rạn nứt nhỏ, sau đó tấc tấc vỡ vụn ra, có vẻ như sắp tan biến không còn.

“Nhị vị đạo hữu còn chờ gì nữa, còn không mau chuẩn bị một kích cuối cùng!” Liễu Thuý Nhi bỗng nhiên quát lên, rồi hôi sắc quang luân phía sau chợt bắn ra, hóa thành một đạo quang trụ thô to chui vào trong phù văn sắp vỡ vụn.

Vết rạn trên mặt ngoài phù văn vào lúc này trong nháy mắt lại khép lại như lúc ban đầu, hào quang lại đại phóng và lại hùng hổ lao xuống.

Hàn Lập và Thạch Côn cũng đồng thời thi pháp. Một cái lệnh bài thật lớn với một cú đánh giống như tên rời nỏ bắn vọt xuống. Một cái hắc sắc tiểu sơn bị một ngón tay đẩy khẽ liền không tiếng động rơi xuống. Hai cái một trước một sau hóa thành hai luồng hôi quang cực lớn giống như hai mảnh hôi sắc lưu tinh nhanh chóng rơi xuống.

Đệ thập trọng cấm chế rõ ràng là một tầng do vô số hạt cát màu vàng sẫm tạo thành. Hôi sắc phù văn vừa tiếp xúc với màn cát này thì trong nháy mắt cơ thể hơi dừng lại.

Dưới linh mục thần thông của Hàn Lập, Thái Ất thanh quang mà ban đầu bị Nguyên từ thần quang áp chế đã bắt đầu xuất hiện ở xung quanh. Thanh quang này rốt cuộc chỉ chờ lúc uy năng của Nguyên từ thần quang chi lực của phù văn giảm đi thì mới thể hiện ra uy năng của mình. Nó tuỳ theo hướng lên trên chém tới.

Phù văn nhất thời kêu lên một tiếng muộn hưởng, rồi hóa thành vô số mảnh nhỏ nổ tung. Quang hà màu xám run rẩy kích động một trận, rồi lại ngạnh sinh biến Thái Ất thanh quang này thành hư ảnh trong suốt, tách ra làm hai. Đúng lúc này, hôi sắc quang hà do lệnh bài thật lớn cùng hắc sắc tiểu sơn biến thành cũng hùng hổ ập xuống.

Sau hai tiếng "ầm ầm," Thái Ất thanh quang còn sót lại, dù rằng miễn cưỡng cố gắng ngăn cản một phần, nhưng cũng giống như châu chấu đá xe, bị hai cái đồng thời kích lên mà tán loạn đi, hôi sắc quang cầu thừa thế kích lên màn cát phía dưới.

Đám cát vàng óng ánh này sau khi chớp lên một trận thì mỗi hạt cát trong nháy mắt biến hóa thành cỡ nắm tay, liều mạng nhắm về hướng hai kiện dị bảo vọt tới. Cảnh tượng như muốn đè cho lệnh bài và cả tiểu sơn vỡ vụn.

Đám cát màu vàng này rõ ràng là một kiện bảo vật lai lịch không nhỏ. Nếu là bảo vật bình thường thì căn bản không thể ngăn cản được cự lực như thế đánh vào. Nhưng vô luận là Nguyên cực từ sơn của Hàn Lập hay kiện hôi sắc lệnh bài kia đều là chí bảo ẩn chứa Nguyên từ chi lực. Tại lúc cát vàng đè xuống, mặc dù quang hà có hơi co rút lại, nhưng hào quang lại càng thêm chói mắt.

Cát vàng dù thần diệu vạn phần, nhưng sau khi va chạm với hôi sắc quang hà thì lại như gặp lực cản lớn lao, không thể tiến về phía trước chút nào. Và đúng lúc này, ngân sắc phù văn mặt ngoài Nguyên cực từ sơn cùng cổ văn trên lệnh bài thật lớn đồng thời loé lên vài cái, lúc này, uy năng chính thức mới thể hiện ra.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Liễu Thuý Nhi cùng Hàn Lập và Thạch Côn chuẩn bị để phá vỡ một cấm chế mạnh mẽ. Liễu Thuý Nhi sử dụng bảo vật Tị Không Tán và trận kỳ Kim Đô Cấm Linh để che đậy linh áp trong khi Thạch Côn phun ra Âm phách tử mẫu hoàn để bảo vệ hồn phách. Ba người đồng thời thi pháp, hợp lực tạo ra một phù văn khổng lồ để phá hủy cấm chế. Cuộc chiến diễn ra căng thẳng khi họ đối mặt với áp lực từ cát vàng do cấm chế tạo ra, nhưng với sức mạnh của các chí bảo, họ chiến đấu quyết liệt để tiến về phía trước.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi khám phá Thái Ất thanh quang, một hiện tượng huyền bí với sức mạnh chém phá mạnh mẽ. Họ gặp khó khăn khi sử dụng phi kiếm để chiến đấu với các hư ảnh xung quanh. Thạch Côn xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi do bị Tuyết Hống Tộc đuổi giết. Sau khi bàn bạc, ba người quyết định chuẩn bị tấn công cấm chế để thu thập Thái Ất thanh quang. Họ đồng tâm hợp tác, không để xảy ra sai sót trong nhiệm vụ quan trọng này.

Nhân vật xuất hiện:

Liễu Thuý NhiHàn LậpThạch Côn