Lúc này, Nguyên Anh của Hàn Lập chỉ cảm thấy toàn thân nóng như bị lửa đốt, dường như bên trong cơ thể hắn có một dòng dung nham nóng chảy, khiến hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bốn chi đỏ ngầu. Đúng lúc này, một lực hút to lớn từ thân thể bên dưới bộc phát ra. Nguyên Anh không có sức phản kháng, liền bị thu nhỏ lại hơn mười lần, chớp mắt đã chui vào thiên linh cái ở đỉnh đầu của thân thể, một lần nữa trở về bên trong pháp thân.
Luồng năng lượng nóng bỏng trong cơ thể Nguyên Anh như tìm được lối thoát, điên cuồng tuôn ra. Thân thể Hàn Lập vốn trong suốt dị thường, ngay khi luồng năng lượng này tràn vào, bên ngoài da thịt hắn liền phát ra một luồng tinh quang mãnh liệt, khiến cho thân thể hắn trong nháy mắt trở nên hơi mờ đục. Ngay cả xương cốt màu vàng nhạt bên trong máu thịt cũng có thể nhìn thấy hơi lờ mờ. Lúc này, hắn đang được bao bọc trong vô số tia sáng tinh tế, ánh sáng năm màu nhàn nhạt không ngừng lấp lánh.
Cùng lúc đó, vô số luồng năng lượng vô cùng nhỏ tại vùng đan điền dọc theo kinh mạch nhanh chóng chảy qua khắp nơi trong cơ thể. Hàn Lập cảm thấy mỗi nơi mà những năng lượng này đi qua, sức nóng nhanh chóng biến mất, trở thành một luồng khí mát dịu, khiến hắn cảm thấy thư thái vô cùng. Chỉ trong chốc lát, tất cả các luồng năng lượng hội tụ lại với nhau, tự động hướng về phía đầu xông tới. Hàn Lập cảm thấy trong biển thần thức mơ hồ có một cái khóa lớn, bị luồng năng lượng như nước chảy thành sông đó mở ra, nhưng ngay sau đó một cảm giác tê dại thấm sâu vào tận hồn phách trào lên từ tận đáy lòng, khiến hắn không kìm được phải há miệng ra, huýt dài lên một tiếng.
Những người tu sĩ nhân tộc ở gần đó, khi thấy hư ảnh của cự viên biến mất, đồng thời khí tức kinh người áp bức họ cũng tự nhiên biến mất, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ. Sau khi ồ ạt đứng dậy, mỗi nhóm người lại có những phản ứng rất khác nhau. Có người do dự một chút, nhưng vẫn đứng ở xa hướng về biển sương mù nhìn lại, có vẻ như vẫn muốn xem đến cùng. Có người cảm thấy nơi đây quá nguy hiểm liền vội vàng chào hỏi bạn bè, chuẩn bị rời đi. Lão giả tóc trắng, khi vừa có thể cử động trở lại, liền biến thành một luồng sáng trắng bay thẳng về phía động phủ, muốn triệu tập tộc nhân rời đi ngay lập tức.
Nhưng nhóm người này vừa mới khôi phục được cử động trong chốc lát, thì tiếng huýt dài của Hàn Lập lại vang lên như sóng cuồn cuộn. Tiếng huýt như tiếng sấm động từng cơn, biển sương mù rộng mấy trăm dặm sau tiếng huýt đó lập tức cuồn cuộn lên những cơn sóng cao như núi, hướng bốn phía bay ra. Những tu sĩ còn ở gần biển sương mù thấy vậy, tự nhiên thất kinh, rối rít bỏ chạy. Nhưng tiếng huýt vừa đến tai, họ chỉ cảm thấy thần thức "Ông" một cái, giống như bị vô số tiếng sấm đang trực tiếp nổ bên trong đầu, khiến họ kêu gào ầm ĩ, nháo nhào rơi xuống đất.
Một vài tu sĩ mặc dù pháp lực mất linh, nhưng thân thể họ so với người bình thường vẫn vô cùng mạnh mẽ, vì vậy ngay cả khi rơi từ mấy trăm trượng xuống đất cũng chỉ bị đau nhức một trận mà không tổn hại gì quá lớn. Tiếng huýt từ đằng xa truyền đến liên miên không dứt, giống như âm thanh truy hồn, khiến cho một đám tu sĩ vô cùng thống khổ lăn lộn trên mặt đất, rối rít lấy tay bịt tai, muốn giảm đi một chút đau đớn. Nhưng tiếng huýt này dường như có thể ảnh hưởng trực tiếp tới thần thức hải của người khác, dù có người dùng cả vạt áo để che kín tai nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào. Tiếng huýt truyền vào trong đầu rất rõ ràng, cùng với tiếng vang ùng ùng phát ra không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, những tu sĩ này cảm giác như đã trải qua mấy tháng liền, họ dường như chỉ hận không thể nổ tan xác để có thể chấm dứt đau đớn đang hành hạ mình. Cảm giác sống không bằng chết chính là đây! Lúc này, những cơn sóng khổng lồ đã đến biên giới của biển sương mù, nhưng vẫn còn khí thế hùng hổ như muốn lao ra ngoài, hướng bốn phía xông tới. Một vài tu sĩ miễn cưỡng quay đầu thấy cảnh tượng này, sắc mặt càng tái nhợt vô huyết. Mặc dù những cơn sóng này chỉ do một ít sương mù tạo thành, nhưng khí thế kinh người như thế khiến họ sợ hãi đến mất hết dũng khí.
Dù sao đến giờ phút này, họ cũng không có cách nào thúc giục bất cứ bảo vật hay công pháp nào để ngăn cản những cơn sóng này, mà ai biết những cơn sóng này có uy năng nào khác không. Ngay khi mắt họ nhìn thấy những cơn sóng sương mù khổng lồ ấy đang chuẩn bị đánh tới, bao phủ lấy đám tu sĩ nhân tộc, thì tiếng huýt từ trong biển sương mù lại đột nhiên dừng lại, tiếp đó một tiếng hừ lạnh vô cùng băng hàn truyền ra. Tiếng "phanh" phanh nổi lên, tất cả các cơn sóng sương mù trong chốc lát vỡ ra tán loạn, biến thành hư ảo, như một màn kinh hồn vừa rồi vốn như chưa từng xuất hiện.
Chưa đầy thời gian một chung trà, đám tu sĩ nhân tộc mới rối rít bò dậy từ trên mặt đất, dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Có người nhìn sang người bên cạnh thì thấy trên mặt đối phương đầy vẻ sợ hãi. Tất cả đều không mở miệng nói thêm lời nào, cuồng cuồng khống chế độn quang trở về động phủ. Không lâu sau, từng đạo độn quang từ trong ngọn núi của mỗi người bắn ra, hướng bốn phương tám hướng bay đi mất. Dọc đường đi, họ không dám dừng lại, cho đến khi bay ra xa tới cả triệu dặm, mới có người do dự dừng lại độn quang.
Lúc đó có nhiều người hơn phi độn một hơi đến khi biến mất không thấy, hoàn toàn rời xa khu vực này. Dù sao làm hàng xóm với một vị cao nhân có thể chỉ dùng một tiếng huýt gió mà khiến họ lâm vào tình cảnh hiểm nguy như vậy thật sự khiến họ phải lo lắng đề phòng nhiều. Tuy nhiên, thiên tượng vừa rồi cùng với đại thần thông mà Hàn Lập thể hiện cũng khiến không ít người mơ hồ đoán được điều gì. Nên cũng có người trong lòng tràn đầy hoảng sợ, nhưng cũng có những suy nghĩ khác.
Lão giả tóc trắng ở một sơn cốc nhỏ cách xa khoảng trăm vạn dặm, sau khi ổn định xong tộc nhân của mình, liền phái ra một đại hán có tu vi gần bằng ông, mang theo một khối ngọc giản mà ông đích thân giao phó, hướng bản gia của Cốc gia ngày đêm bay đến. Hầu như cùng lúc đó, có tin đồn tại Húc Nhật Phong rằng một tên tu sĩ vừa tiến giai Hợp Thể kỳ có thần thông to lớn, đang truyền ra các khu vực khác với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, biển sương mù ở phụ cận Húc Nhật Phong đã khôi phục hình dáng ban đầu, màn sương dày đặc che giấu ngọn núi, tất cả toát lên vẻ an tĩnh vô cùng. Ba ngày sau, trong mật thất trong lòng núi, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng, chậm rãi mở hai mắt ra. Ban đầu, con ngươi phát ra lam mang chói mắt, nhưng trong nháy mắt liền trở lại màu đen như thường. Mấy ngày trước, hắn mặc dù đã tiến giai Hợp Thể thành công, nhưng vì muốn củng cố cảnh giới cùng tu vi, nên đã yên lặng ngồi trong mật thất nhiều ngày.
Sau khi đánh giá lại, hắn cuối cùng cũng chế trụ được những ảnh hưởng bất lợi do cảnh giới tăng lên, giờ có thể làm được nhiều việc khác. Ánh mắt Hàn Lập chợt động, liền nhìn về bốn phương tám hướng, vốn khuôn mặt bình thản của hắn đột nhiên hiện lên một tia cổ quái. Ngay cả khi hắn chưa cần thả ra thần niệm, trong mật thất vẫn có thể cảm nhận được thiên địa nguyên lực rõ ràng trong hư không.
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, một tay bấm niệm pháp quyết, đồng thời đọc lên một câu chú ngữ đơn giản. Một màn kinh người xuất hiện! Trong hư không vang lên tiếng vù vù, từng điểm sáng trắng dần dần hiện ra, hóa thành từng đạo phong nhận cỡ bàn tay. Những phong nhận này mỏng manh, hiện lên hình dạng hơi mờ, run rẩy lơ lửng trong không trung, tràn ngập khắp cả mật thất.
“Những gì ghi lại trong điển tịch quả nhiên không sai! Một khi bước vào cảnh giới Hợp Thể, cảm ứng và điều khiển đối với thiên địa nguyên khí hơn xa so với Luyện Hư kỳ, gần như không cần hao phí pháp lực liền có thể trực tiếp điều khiển nguyên khí hóa hình công kích.” Hàn Lập lẩm bẩm, trên mặt hiện đầy vẻ vui mừng. Tay áo bào run lên, phong nhận lập tức biến thành từng đoàn bạch quang rồi biến mất.
Hàn Lập khép hai mắt lại, bắt đầu dùng thần niệm cẩn thận kiểm tra tình hình pháp lực cùng thân thể mình, xem có chỗ nào không ổn hay không. Chưa đầy một bữa ăn, Hàn Lập mừng rỡ mở mắt. Sau khi hắn tiến giai Hợp Thể, sự mạnh mẽ của thân thể cùng với pháp lực gia tăng cũng vượt xa sự tưởng tượng ban đầu, hắn đoán rằng với tu vi hiện tại, cho dù liều mạng với một gã Hợp Thể đại thành hắn cũng có hơn phân nửa khả năng sẽ thắng.
Sau khi đè nén niềm vui, Hàn Lập bắt đầu chớp mắt tính toán những chuyện tiếp theo. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn giờ đã là Hợp Thể kỳ, ngoài tu sĩ Đại Thừa của hai tộc nhân yêu mà không biết còn tồn tại hay không, hắn coi như không cần phải sợ bất cứ kẻ nào nữa. Điều này khiến cho những chuyện hắn muốn làm sau này tự nhiên không cần phải câu nệ gì nhiều nữa. Dĩ nhiên, trong vài năm đầu, hắn sẽ không rời khỏi nơi này, vẫn cần tập trung toàn lực củng cố cảnh giới tu vi đã.
Sau đó còn có nhiều chuyện phải xử lý nữa. Quan trọng nhất trước hết là cần xác định ái thê "Nam Cung Uyển" có tới Linh giới hay không. Nhưng vì Nam Cung Uyển cũng có khả năng sử dụng không gian tiết điểm mà nhập cư trái phép tới Linh giới, nên dù ở Thiên Nguyên Thành cũng có thể không tìm được, nàng có thể lưu lại những địa phương khác, thậm chí có rất nhiều khả năng ở khu vực yêu tộc. Dù sao, khu vực của hai tộc nhân yêu cũng nằm gần nhau. Do đó, nếu thật sự không tìm được tin tức nào ở Thiên Uyên Thành, thì hắn cũng cần phải ghé thăm các khu vực của hai tộc nhân yêu để tìm kiếm một lần.
Nếu Nam Cung Uyển thực sự vì tu vi cùng thần thông không đủ mà vẫn còn lưu lại ở Nhân giới, hắn cũng phải tìm ra phương pháp phá giới để giúp nàng. Không cần phải nói nhiều, chỉ cần mang một vài loại linh đan trong tay cùng với một chút bảo vật, đưa cho Nam Cung Uyển, để nàng tu vi tăng lên nhiều, việc phi thăng Linh giới tuyệt đối không phải là điều khó khăn.
Nghĩ đến ái thê, Hàn Lập không thể nào kiềm chế vô vàn cảm xúc trong lòng, đắm chìm thật lâu trong suy tư. Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, thu lại tâm thần, tiếp tục nghĩ về những chuyện khác. Ngoài chuyện của Nam Cung Uyển, sau khi xuất quan, hắn còn cần phải tìm hậu nhân của vị Băng Phách Tiên tử kia, tức là "Hứa Tiên Tử". Chỉ cần hỏi rõ tung tích của Băng Phách Tiên tử từ nàng, mang đồ mà thanh niên họ Ông giao cho đối phương, như vậy cũng coi như đã giải quyết xong việc này.
Ngoài chuyện đó ra, còn phải thu thập tài liệu cho Thanh Nguyên Từ nữa. Mặc dù các tài liệu hắn đã sưu tập cũng tạm ổn, nhưng do lúc trước hắn truyền tống từ Lôi Minh đại lục tới, khoảng cách với Phi Linh tộc cũng tương đương với Nhân tộc, nên ban đầu hắn đã không đến Phi Linh tộc mà quay về Nhân tộc trước, để có sức bảo vệ bản thân. Dù sao, theo lời đối phương nói, trong thời gian ngàn năm, còn khoảng hơn sáu, bảy trăm năm nữa mới đến hạn đó. Trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn có thể khiến cho tu vi của mình tiến lên đến Hợp Thể hậu kỳ đại thành trước khi gặp Thanh Nguyên Từ, để thuần lợi trao đổi lấy Minh Hà thần nhũ. Như vậy mới ổn thỏa hơn một chút.
Trong chương này, Hàn Lập trải qua quá trình tiến giai Hợp Thể, cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ trong cơ thể và năng lực của mình. Sau một tiếng huýt dài, anh khiến những tu sĩ nhân tộc xung quanh hoảng sợ và chạy trốn khi đối mặt với sức mạnh của mình. Hàn Lập nhận ra khả năng điều khiển thiên địa nguyên khí mà không tốn nhiều pháp lực. Bên cạnh đó, anh lên kế hoạch tìm kiếm tiểu thê Nam Cung Uyển và hoàn thành những nhiệm vụ còn lại, nhất là tìm kiếm hậu nhân của Băng Phách Tiên Tử.
Trong chương này, Kim sắc cự viên sử dụng sức mạnh của mình để tiêu diệt con tử giao, tạo ra một cơn lốc khổng lồ hút lấy linh khí xung quanh. Lão giả tóc trắng, tộc trưởng Cốc gia, cảm nhận được sức mạnh khổng lồ của cự viên và nhận ra nguy hiểm từ 'Chân Linh Huyết Mạch'. Đồng thời, Hàn Lập trong một mật thất đang phải chiến đấu với tâm ma của mình. Cùng lúc, Nguyên Anh của Hàn Lập phát hiện ra một mối đe dọa đến từ hắc khí, nhưng đã thành công trong việc tiêu diệt nó bằng mùi hương thần bí. Tình huống căng thẳng đang diễn ra với nhiều yếu tố kỳ bí và mối nguy lớn từ các nhân vật chính.