Lũng Đông nghe thấy lời của Lũng gia lão tổ, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám có hành động gì, chỉ biết liên tục gật đầu vâng dạ. Tuy nhiên, hắc bào nam tử bên cạnh lại tỏ ra bất ngờ. Hắn liếc nhìn Lũng gia lão tổ, đôi môi khẽ mấp máy truyền âm vào tai lão tổ:

"Lũng huynh, vừa rồi ngươi có ý gì?"

"Huy lão đệ còn nhớ tên Yêu Viên thần bí đã động thủ với ta tại Cửu Tiên Sơn không?"

Tiếng nói của Lũng gia lão tổ cũng vang đến tai hắc bào nam tử.

"Tự nhiên nhớ rõ. Chẳng lẽ Lũng huynh cho rằng đó là yêu tu từ thánh đảo?"

Sắc mặt của hắc bào nam tử hơi biến đổi.

"Hắc hắc, đúng như vậy! Nhưng sau khi ta điều tra kỹ, mới hay rằng Yêu viên kia đến Lũng gia là vì một tiểu bối Luyện Khí kỳ. Mà tiểu bối ấy chính là ký danh đệ tử của Hàn đạo hữu này."

"Thật có chuyện này! Chẳng lẽ Lũng huynh nghĩ người này có quan hệ với Thánh đảo?"

Hắc bào nam tử hít một hơi, thì thào nói.

"Có thể như vậy, nhưng cũng có thể có quan hệ sâu xa với Yêu viên kia. Hiện tại, lão phu không thể khẳng định được. Tuy tu vi của người này trong mắt ta và ngươi không đáng kể, nhưng việc hắn có thể tiến giai đến Hợp Thể nhanh như vậy có lẽ không phải là tu sĩ Sơ kỳ bình thường. Hắn không chỉ có thần thông quảng đại mà còn có thể dựa vào kỳ bảo trong người."

Lũng gia lão tổ thản nhiên trả lời.

"Chiếu theo như lời Lũng huynh, đúng là Lũng gia không nên dính vào những rắc rối không cần thiết lúc này. Vậy trên đại điển khi đối đầu Cốc gia, chúng ta chẳng lẽ phải nhường hắn ba phần?"

Hắc bào nam tử gật đầu, sau đó nhíu mày truyền âm hỏi.

"Việc này không cần. Trong Chân Linh đại điển có thể tùy ý động thủ. Nếu vô tình đụng phải người này thì không cần giữ lại. Nhân tiện, ta cũng muốn xem thực lực chân chính của hắn như thế nào. Nếu hắn thực sự có đại thần thông, đến lúc đó không chừng ta cũng có thể nhường hắn một lần."

Lũng gia lão tổ nói không cần suy nghĩ.

"Ừm, Huy mỗ hiểu ý của Lũng huynh. Lát nữa trận tỷ thí xếp danh trên đại điển sẽ giao cho tại hạ."

Hắc bào nam tử phát ra một tiếng cười nhẹ, sau đó không thấy hồi âm gì thêm.

Trong khi đó, Lũng gia lão tổ vẫn khép hờ hai mắt, trên mặt không chút biểu cảm, như thể chưa bao giờ truyền âm.

Ở bên kia, Hiểu Phong tiên tử và Tiêu trưởng lão thấy hành động của Hàn Lập thì vô cùng hoảng sợ. Tuy rằng Cốc gia không đối đầu với Lũng gia, nhưng Hàn Lập lại không chút khách khí với Lũng gia lão tổ, mà không có Thái thượng trưởng lão ở đây, hai người họ không tránh khỏi lo lắng.

Tuy nhiên, khi thấy Lũng gia lão tổ không để ý đến lời nói của Hàn Lập, trong lòng họ lại vui mừng, nhưng cũng có chút nghi ngờ. Hàn Lập vẫn duy trì vẻ hờ hững, không hiểu hành động vừa rồi của mình có ý nghĩa gì.

Nhưng đối với những thế gia khác, biểu hiện của hắn lại mang nhiều sắc thái bí ẩn, khiến một số người không thể kiềm chế được mà nghị luận về hắn.

"Ồ, Dĩnh nhi! Vị Hàn đạo hữu này năm đó cứu con đúng là có dũng cảm không nhỏ. Với thực lực Hợp Thể sơ kỳ mà dám đối đầu với Lũng lão quái. Xem ra không phải hắn có thần thông quảng đại thì cũng là có thế lực lớn chống lưng. Không ngờ ngay cả tiểu Dĩnh nhi nhà ta cũng không làm cho hắn động tâm."

Một nữ tu trong nhóm Chân Linh thế gia đứng ở hàng đầu đột nhiên mở miệng nói.

Trong nhóm có nhiều tu sĩ tương đương với Lũng gia, hơn nữa cũng giống như Cốc gia là phái nữ chiếm hơn phân nửa. Người vừa lên tiếng là thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi ngồi đầu, mặc một bộ võ y ngũ sắc, với vẻ tươi cười trên khuôn mặt thanh tú. Lúc này bên cạnh nàng là một thiếu phụ xinh đẹp khoảng hai mươi bảy, hai tám tuổi cùng một lão phụ tóc trắng.

"Lão tổ tông, Dĩnh nhi tư sắc không có gì nổi bật, không thể khiến Hàn tiền bối chú ý cũng là chuyện bình thường."

Đứng phía sau thiếu phụ xinh đẹp là một thiếu nữ mặc bạch y, vừa nghe nói vậy liền giật mình, sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp trả lời. Đây chính là Diệp Dĩnh, người đã từng tiếp xúc với Hàn Lập trong Vạn Bảo đại hội! Hình dáng của nàng có năm sáu phần giống thiếu nữ vỏ y kia.

"Phải không? Sao lại không thấy được sự đáng yêu của tiểu Dĩnh nhi nhà ta? Hình như ánh mắt Hàn tiểu tử thật sự kém cỏi. Nếu không hắn gia nhập Diệp gia chúng ta, không những có thể thu được nhiều lợi ích, mà còn có được tôn nữ mà ta yêu thương nhất."

Thiếu nữ trong võ y lại khanh khách cười, giọng nói thanh thúy như chim hoàng oanh hót, khiến mọi người xung quanh phải nhìn lại.

Do có sử dụng cấm chế thuật, người của các thế gia khác căn bản không thể nghe được giọng nói của thiếu nữ này. Chỉ có ánh mắt của tộc nhân xung quanh khiến Diệp Dĩnh đỏ mặt như trái chín, không dám tiếp lời và chỉ biết e thẹn cúi đầu.

"Mẫu thân, đừng trêu chọc nha đầu nữa. Người cũng thật là, sao lại cố tình trêu chọc Dĩnh nhi như thế."

Lúc này, thiếu phụ mỹ miều không nhịn được mà trách móc thiếu nữ trong võ y.

"Hì hì, chuyện này có gì lạ! Trong bọn vãn bối chỉ có Dĩnh nhi nha đầu có vài phần giống ta hồi trẻ, nhưng tính nết có phần kém một chút, nên ta tự nhiên phải chỉ bảo một chút. Nếu không, một đại mỹ nữ như vậy mà trở thành một cô gái lạnh lùng thì thật là đáng tiếc."

Thiếu nữ trong võ y lại đắc ý trả lời, tỏ ra rất vô tư.

Nghe cách nói đó, thiếu phụ trông nghiêm túc cũng không khỏi cười khổ, không biết phải nói gì thêm.

Trong khi đó, lão phụ cùng các nam nữ tu sĩ Diệp gia nghe được cuộc đối thoại vừa rồi cũng phải lén lút cười khẽ.

Cùng lúc đó, hai gã Hợp Thể tu sĩ trong một đại thế gia nhỏ đang nói chuyện với nhau.

"Chớ có quên rằng Thiên Lê bà nương kia không đến, nhưng Hàn tiểu tử này cũng không phải là người hiền lành gì, lát nữa chúng ta vẫn nên thực hiện kế hoạch như bình thường? Dù sao theo kế hoạch ban đầu, mục tiêu của chúng ta là bà nương kia."

Một nam tử mặc hoa phục, tướng mạo đường hoàng, nhíu mày nói.

"Vì sao lại không động thủ? Bà nương kia không đến thì đó chính là vận may cho mụ. Hàn tiểu tử này không có ân oán với chúng ta, nhưng nếu dám hỗ trợ cho Cốc gia thì phải cho hắn nếm thử một bài học. Dù bọn ta cũng chỉ là Hợp Thể sơ kỳ nhưng đã đi giai trước hắn mấy vạn năm, cho dù không liên thủ thì cũng đủ để cho hắn thấy sự chênh lệch. Hơn nữa, việc của chúng ta chỉ cần tiêu hao một chút pháp lực của hắn, khiến hắn phải thể hiện ra phần lớn thực lực mà thôi. Chân chính khổ chiến thì giao cho người của Lao gia là được. Bà nương kia không tham gia đại điển lần này, chỉ sợ Lao gia đã sớm âm thầm cười trộm."

Bên cạnh là một quái nhân đeo mặt nạ đồng che khuất nửa mặt, chỉ để lộ một bên gương mặt trẻ con, thản nhiên trả lời.

"Anh nói cũng đúng. Dù sao thì Thiên Lê bà nương cũng không phải là đối thủ của chúng ta khi liên thủ, đứa tiểu tử này tự nhiên không thể bằng được."

Nam tử mặc hoa phục hơi nghiêng đầu suy nghĩ rồi cười nhạt.

"Lần này Thiên Lê tiên tử không tham gia Chân Linh đại điển, Cốc gia chỉ còn một gia hỏa Hợp Thể sơ kỳ trấn thủ. Đây chính là cơ hội tốt cho Lao gia chúng ta! Vào lúc tỷ thí, nếu gặp phải vài thế gia khác có thể nhường một chút. Nhưng đến lượt chúng ta khiêu chiến Cốc gia thì nhất định phải toàn lực ứng phó."

Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên từ một thế gia khác.

"Vâng, lão tổ!"

Các thế gia nhỏ khác cũng tán thành.

Ngay lúc này, Hàn Lập đã thu hồi ánh mắt. Chỉ thấy giữa hai ngón tay hắn không biết từ khi nào đã có một kim sắc hồ lô nhỏ cỡ ngón cái, ánh sáng lấp lánh trên ngón tay như không có thực thể, nhưng ngoài nó ra không thấy gì đặc biệt.

Nhưng không biết vì sao, Hàn Lập lại rất hứng thú với nó, không có ý định buông tay.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, những người của mấy chục Chân Linh thế gia đều thành thật dị thường chờ đợi.

Cuối cùng, hơn hai canh giờ sau, đột nhiên linh quang chợt lóe nơi trung tâm Vạn Linh Đài, một pháp trận màu trắng ngà bỗng dàng hiện lên trên mặt đá xanh, ban đầu chỉ lớn cỡ vài trượng nhưng sau khi quay tròn một chút liền bừng sáng hào quang, rồi đột nhiên phồng lớn lên đến hơn một mẫu.

Trong pháp trận bắt đầu tuôn ra vô số phù văn màu sắc, đồng thời phát ra âm thanh ầm ĩ.

Khi pháp trận xuất hiện, cả Vạn Linh Đài trong nháy mắt cũng rung nhẹ lên.

Giống như cùng hô hứng, trên bốn vách núi vang lên tiếng nổ sắc nhọn, tiếp theo hàng trăm cột sáng thật lớn không chút dấu hiệu ầm ầm xuất hiện, một đám chớp động hào quang ngũ sắc chói lọi.

Dưới tác động của quang trận, bầu trời hạp cốc nổi lên một trận cuồng phong, ngay lập tức mây đen bao phủ khắp một vùng, tiếp theo là một trận sấm động vang rền chấn động lòng người, những tia tử kim sắc hồ quang to như cự mãng bỗng xuất hiện khắp nơi.

"A, Là Thiên kiếp chi lôi!"

Nhiều đệ tử Chân Linh thế gia lần đầu tham gia Chân Linh đại điển bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi trợn mắt há mồm. Khi nhìn thấy những tia tử kim hồ quang, họ lập tức dài la kinh hoàng.

"Hừ, một đám phế vật, làm gì mà giật mình! Chuyện này chỉ báo hiệu Vạn Linh đại nhân sắp xuất hiện mà thôi. Nghi thức tế điện có thể bắt đầu rồi, mọi người có ý kiến gì không?"

Hai mắt Lũng gia lão tổ vốn nhắm nghiền bỗng nhiên mở ra, đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt lạnh lùng nói.

Giọng nói của lão không lớn nhưng rất rõ ràng trong tai mọi người, khiến đám đệ tử đang hoảng loạn nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn nhau ngơ ngác.

"Chuyện này là đương nhiên. Dựa theo thường lệ, nghi thức lần này sẽ do Lũng huynh chủ trì."

Nam tử mặc hoa phục ha hả cười nói, đồng thời đứng lên.

"Vãn bối không có ý kiến!" "Tiểu nữ cũng không có ý kiến, ai bảo Lũng huynh chính là người có tu vi cao nhất trong số chúng ta!" "Mời Lũng huynh!"

Mấy thế gia khác cũng nhanh chóng đồng ý.

"Nếu chư vị không có ý kiến gì khác, vậy chúng ta sẽ tiến hành dâng tế phẩm trước."

Lũng gia lão tổ nhìn lên không trung, gật đầu nói.

Lúc này, tử kim hồ quang trên bầu trời hạp cốc đã đan xen lẫn nhau tạo thành một lưới điện khổng lồ, kết hợp với những cột sáng lớn từ bốn phía hạp cốc tạo thành một cái lồng giam cực lớn!

Tóm tắt chương này:

Chương truyện xoay quanh sự chuẩn bị cho Chân Linh đại điển, nơi các nhân vật như Lũng gia lão tổ và Hắc bào nam tử thảo luận về một tiểu bối Luyện Khí kỳ có khả năng tiềm tàng lớn. Hàn Lập gây chú ý khi không ngần ngại đối đầu với Lũng gia, trong khi các thế gia khác bàn bạc về các kế hoạch đối phó với hắn. Căng thẳng gia tăng khi những dấu hiệu kỳ dị xuất hiện, báo hiệu sự bắt đầu nghi thức tế điện, đưa sự kiện vào một cao trào mới.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, cuộc đối thoại giữa Bạch bào thanh niên và đại hán râu quai nón nổi bật lên việc hợp tác để tu luyện Nghịch Linh đại pháp và việc vượt qua thiên kiếp. Hai tháng sau, Hàn Lập tham gia vào một sự kiện quan trọng cùng Cốc gia và những tu sĩ khác. Ánh mắt nghi kỵ và căng thẳng hiện hữu giữa các thế lực, nhất là từ Lũng gia và Phong gia. Tình hình trở nên căng thẳng khi Hàn Lập thể hiện sức mạnh của mình, một xung đột ngầm nổ ra giữa các nhân vật, thể hiện mâu thuẫn và mục đích khác nhau trong một cuộc hội tụ lớn.