Nam tử mặc thanh giáp giơ một tay lên, lập tức trong đám thị vệ, một số người bước ra. Chỉ thấy trên tay họ lóe lên linh quang, hiện ra một tấm mộc bài màu tím nhạt.

Đột nhiên, trên mộc bài phát ra hào quang rực rỡ, chợt lóe lên và bắn ra hai cột sáng màu tử sắc. Sau vài lần chớp động, hai cột sáng biến mất vào trung tâm trận pháp. Ngay lập tức, ngân sắc trận pháp vù vù một tiếng, rồi tại trung tâm, một hồi quang mang kỳ lạ lưu chuyển và dần tan đi. Cùng lúc đó, dưới bức tường, một cánh cửa màu bạc khổng lồ hiện ra.

Cánh cửa lớn cao tới mấy chục trượng, phát ra hào quang âm lãnh, giống như toàn bộ cánh cửa được đúc ra từ một loại kim loại nào đó. Thanh giáp nam tử lẩm bẩm trong miệng, tay áo phất về phía cánh cửa.

Oanh một tiếng, một đạo thanh hà cuồn cuộn đánh tới, cánh cửa lớn liền từ từ mở ra.

“Làm phiền đạo hữu rồi!” Kim Duyệt nở một nụ cười và nói lời cảm ơn.

Chỉ trong chốc lát, nàng cùng với hai người Hàn LậpLôi Lan nhanh chóng độn quang, biến thành ba đạo kinh hồng và lao qua cánh cửa lớn, tiến vào Địa Uyên. Không lâu sau, cả ba bình yên mất hút phía sau cánh cửa.

Thanh giáp nam tử đứng trước cánh cửa màu bạc to lớn, nhìn bóng dáng ba người biến mất với vẻ trầm ngâm, dường như trong lòng suy tư điều gì đó.

“Quên đi, có lẽ do ta đa tâm. Mặc dù cảm giác có chút quái dị nhưng chắc chắn gã thị vệ này không có vấn đề gì. Dù sao Kim Duyệt cũng là Đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc, tuyệt đối không làm ra chuyện bất lợi cho Phi Linh tộc.”

Nam tử trong bộ giáp màu xanh lục thì thào vài câu rồi ra lệnh cho đám thị vệ phong bế cánh cửa lớn, sau đó hắn lại ngồi xếp bằng, tiến vào nhập định.

Bên kia, ba người Hàn Lập sau một lúc lại ở một nơi rất rộng lớn, nhìn chằm chằm một cỗ tà phong đang thổi như bay tại nơi tiến vào Địa Uyên. Năm đó, Hàn Lập với tu vi Hóa Thần cũng gặp chút khó khăn khi phi hành ở đây, nhưng hiện nay có tu vi Hợp Thể trung kỳ, hắn hoàn toàn xem nhẹ cỗ tà phong này. Thậm chí khi hắn phi hành và gặp phải một cỗ băng phong khí màu đen, chỉ cần chớp mắt một cái, thanh quang liền lóe lên đã nhanh chóng đẩy cỗ hắc phong ra xa, không để nó tiến lại gần.

Về phần Lôi Lan, ở bên cạnh đã có Kim Duyệt quan tâm, đương nhiên không có vấn đề gì.

Không lâu sau, ba người đã tiến đến một vực sâu hun hút có hình dáng giống như một chiếc phễu. Nhìn thấy hàn phong đen tuyền cuồng cuốn ở mép vực, Hàn Lập nheo mắt một chút, không chút do dự bay xuống. Lần này đến lượt hai người Kim Duyệt xuống sau khi liếc mắt nhìn nhau, liền theo sát phía sau Hàn Lập.

Tiến vào Địa Uyên, bốn phía gào thét như bão tố, tất cả cảm giác chẳng khác biệt gì so với lần Hàn Lập tiến vào trước đó. Sau khoảng thời gian một tuần trà, thân hình hắn đột ngột dừng lại, cuối cùng đã tiến vào tầng một của Địa Uyên. Tuy nhiên, sau khi quan sát bốn phía, Hàn Lập không khỏi cau mày.

Hắn hiện đang lơ lửng giữa không trung trong một vùng đầm lầy mờ ảo, khắp nơi đều có một lớp sương vụ màu lục nhạt bao phủ. Hương cây cỏ hư thối xộc vào mũi. Rõ ràng đây là địa điểm mà trước kia hắn tiến vào, nhưng giờ khác địa điểm.

“Kim đạo hữu, ngươi có biết đây là chỗ nào không? Xem ra đây chính là khu vực gần cửa khẩu tiến vào tầng thứ hai?” Hàn Lập quay đầu hỏi Kim Duyệt.

“Căn cứ vào địa đồ, nơi này tựa hồ là Lan Độc đầm lầy, cách cửa vào tầng thứ hai không xa. Chỉ cần nửa ngày là tới. Nhưng dù sao đạo hữu cũng nên cẩn thận một chút, mặc dù độc khí phía dưới không gây nguy hiểm đến chúng ta, nhưng nơi đây có một loại hoa lan mang độc tố và những đám Độc Phong (ong độc), có chút khiến ta không thoải mái.”

Kim Duyệt sau khi quan sát đầm lầy một chút, trầm tư khẳng định. Hiện nay, cả Địa Uyên đã bị Phi Linh tộc chiếm lĩnh, việc có một tấm địa đồ rõ ràng sẽ giúp cho hành trình thuận lợi hơn, cho nên Đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc chỉ cần liếc mắt cũng đã nhận ra nơi này.

“Độc phong!” Hàn Lập vừa nghe thì mỉm cười một chút, dường như không để tâm nhiều lắm.

Vì vậy, ba người sau khi nói vài câu, xác định phương hướng một chút rồi lập tức kích bắn mà đi.

Nửa ngày sau, ba đạo kinh hồng do ba người Hàn Lập biến thành hiện ra trên không trung của một sơn mạch. Sau đó, tiếp tục phi hành thêm nửa canh giờ, rốt cuộc đã đến trung tâm sơn mạch, gần một ngọn núi kỳ quái.

Ngọn núi này được gọi là kỳ quái vì dọc theo sườn núi có vài chỗ bị chẻ đôi, giống như một chữ “Nhân” lớn. Toàn bộ ngọn núi lại trọc lóc, mang màu xám trắng. Đây chính là lối vào tầng thứ hai trên địa đồ của Kim Duyệt.

Đường đi trước đó rất thuận lợi, trên đường ngoài việc gặp một đám Độc phong trong đầm lầy, Hàn Lập dùng mấy kiếm dễ dàng quét sạch thì chưa từng gặp phải yêu vật nào của Địa Uyên. Có lẽ yêu vật cấp thấp ở tầng một hiện tại đã bị càn quét gần hết.

Điều này cũng không có gì lạ, yêu vật cấp thấp của tầng thứ nhất thường không có giá trị, các Phi Linh tộc tự nhiên không cần thiết để lại chúng.

Thế nhưng, khi thấy ba người bay đến ngọn núi, vừa chợt lóe như sắp vào bên trong, thì bỗng nhiên Hàn Lập giật mình, nhưng ngay sau đó biểu cảm liền trở lại bình thường. Chính là Kim Duyệt bay trước, đột nhiên độn quang chậm lại một chút, dừng lại ở lỗ hổng của ngọn núi "Nhân", sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, quát: “Là ai đang trốn, nhanh ra đây cho bổn tọa!”

“Thì ra là đại trưởng lão cùng Lôi thánh chủ, Minh Chấn bái kiến đại trưởng lão!”

Từ một khoảng không gian gần lối vào, đột nhiên không gian mơ hồ vặn vẹo, sau đó một đạo nhân ảnh quỷ dị với hai cánh hiện ra, cung kính thi lễ với Kim Duyệt.

Xem khí tức của người này, rõ ràng là một nam tử của Thiên Bằng tộc, toàn thân mặc chiến giáp màu lam, có tu vi Luyện Hư hậu kỳ. Tình cảnh cũng tương tự, xung quanh còn có năm đạo nhân ảnh hiện ra, những người này cũng là tu vi Luyện Hư kỳ, đồng dạng hướng về Kim Duyệt khẽ thi lễ, không nói gì nhưng sắc mặt khác nhau.

“Thì ra Minh Chấn hiền chất, nói như vậy các ngươi là thuộc về chấp pháp đội, chẳng lẽ đang mai phục tên tặc nhân cướp khoáng mạch kia!” Ánh mắt Kim Duyệt đảo qua thấy trên người bọn họ phát ra sát khí kinh người, liền hỏi.

“Thì ra đại trưởng lão đã biết việc này! Xin đại trưởng lão minh giám, chúng ta đúng là phụng mệnh phong tỏa cửa ra vào nơi đây. Đại trưởng lão sao lại cùng Lôi Lan thánh chủ tới đây?” Gã nam tử Thiên Bằng tộc mặt mày xấu xí khó coi, đầu tiên là nói không do dự nhưng sau đó lại có phần chần chừ hỏi.

“Ừm, từ Kim thống lĩnh mà ta đã biết khoáng mạch gặp chuyện không hay. Còn về việc ta cùng Lôi Lan thánh chủ đến Địa Uyên là vì việc quan trọng, hiện tại sẽ không dừng lại lâu.” Kim Duyệt thản nhiên nói.

“Thì ra vậy, nếu vậy tiểu chất sẽ không làm trễ nãi hành trình của đại trưởng lão và Lôi Lan thánh chủ. Nếu đại trưởng lão gặp được tên tặc tử kia dưới các tầng thì hy vọng có thể xuất thủ bắt giữ. Hiện tại cả tầng hai đều đã bị chấp pháp đội phong tỏa, tặc tử có lẽ còn ẩn nấp ở vài tầng sâu phía dưới.” Gã nam tử Thiên Bằng tộc trong lòng rùng mình, cung kính nói.

“Hắc hắc, nếu gặp kẻ khả nghi, ta tự nhiên sẽ bắt giữ. Các ngươi trông coi nơi này cho tốt, ta mang Lôi Lan thánh chủ đi trước một bước.” Kim Duyệt gật đầu, không nói thêm gì với những người này, rồi dẫn theo hai người Hàn Lập lập tức bay vào trong chữ “Nhân”, chỉ tỏa ra mấy ánh sáng mờ rồi liền biến mất.

Minh Chấn huynh, vị này chính là đại trưởng lão của quý tộc sao, thật đúng như trong truyền thuyết, một thân tu vi thâm sâu khôn lường! Có Kim trưởng lão này trấn giữ, quý tộc hẳn là trong mấy vạn năm sẽ không cần lo lắng. Nhưng người bên cạnh là ai, nhìn thì tu vi dạng tương đương với chúng ta nhưng khuôn mặt có hơi xa lạ, dường như chưa bao giờ gặp qua.”

Ở bên ngoài ngọn núi, một gã Phi Linh nhân có đôi cánh màu xám tro, sau khi nhìn thấy Kim Duyệt biến mất thì đột nhiên nói với nam tử Thiên Bằng tộc.

“Kim trưởng lão tu vi đại tiến, đây chính là điều may mắn của bổn tộc, nhưng điều quan trọng nhất chính là trong tộc một lần nữa lại có được hai vị thánh chủ, nhờ đó mấy tộc khác cũng không thể có cớ đụng đến Thiên Bằng tộc chúng ta. Về phần người từng đi cùng đại trưởng lão và Lôi thánh chủ, ta cũng chưa từng gặp qua. Nhưng điều đó cũng không có gì kỳ lạ. Thiên Bằng chúng ta tuy rằng là một chi nhỏ yếu nhưng tộc nhân cũng đến cả hàng trăm triệu. Có vài kẻ mặt mũi lạ xuất hiện cũng không có gì đáng ngạc nhiên, phải không?” Minh Chấn liếc nhìn đồng bạn một cái, vẻ mặt trầm xuống, có chút không hài lòng nói.

“Sao vậy, Minh Chấn huynh đa tâm rồi! Tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đối với Kim trưởng lão cùng thánh chủ của quý tộc tự nhiên vô cùng tin tưởng.” Người có đôi cánh màu xám tro cười một tiếng, vội vàng chuyển hướng đề tài.

“Được rồi, nơi này không phải chỗ để tán gẫu, chúng ta còn đang chấp hành nhiệm vụ. Phải nhanh chóng ẩn nấp đi, không nên để lộ hành tung.” Một nữ tử có đôi sừng ngắn màu trắng cùng đôi cánh màu tím lên tiếng.

Nam tử Thiên Bằng tộc như còn muốn nói thêm điều gì nhưng lập tức nuốt lời vào trong miệng. Những người khác cũng đồng loạt gật đầu, vẻ mặt rất kiêng kị đối với nữ tử này.

Vì thế, sáu người bấm pháp quyết, thân hình khẽ động liền biến mất trong không khí.

Cùng lúc đó, Hàn Lập cùng hai người Kim Duyệt đang ở trong một vùng sương mù đen tuyền, phi hành xuống dưới.

“Xem ra kẻ cướp khoáng mạch thần thông thật sự không nhỏ. Chỉ riêng nơi nhập khẩu tầng hai đã có sáu tồn tại cấp bậc linh soái phòng thủ. Dường như kẻ này dù không phải là thánh giai thì cũng thần thông không kém quá xa.” Kim Duyệt bỗng nói, ngữ khí ẩn chứa chút trào phúng.

“Ồ, nghe khẩu khí của Kim đạo hữu dường như không mấy quan tâm đến khoáng mạch.” Hàn Lập chợt hỏi.

“Tôi sao phải quan tâm! Khoáng mạch này tuy cùng chia cho các tộc Phi Linh, nhưng thực tế phần lớn sản lượng quặng thạch đều bị các đại tộc đứng đầu chiếm giữ. Phần cho Thiên Bằng tộc chúng ta cũng không có bao nhiêu.” Kim Duyệt lạnh lùng nói.

“Thì ra là vậy, xem ra quý tộc tuy đã thoát khỏi họa diệt tộc, nhưng tình cảnh trong Phi Linh tộc cũng không được ổn định.” Hàn Lập như có điểm suy luận trả lời.

“Nếu không phải như vậy thì tôi sao dễ dàng đồng ý yêu cầu của ngươi. Chỉ cần có công pháp của ngươi, Thiên Bằng tộc chúng ta chỉ cần thời gian vài vạn năm sẽ trở nên cường đại hơn. Tốt nhất Hàn đạo hữu cũng nên rõ ràng, nửa sau của bộ công pháp này thực sự không có vấn đề.” Kim Duyệt thản nhiên nói.

“Kim đạo hữu yên tâm, ngay khi đến tọa độ đó, tại hạ lập tức sẽ giao phần sau của bộ công pháp cho đạo hữu, mời Kim đạo hữu coi xét tại chỗ. Nếu không, Hàn mỗ sẽ tự chịu sự xử lý của đại trưởng lão.” Hàn Lập bỗng cười nhẹ, trả lời.

“Biết vậy là tốt rồi!” Kim Duyệt nói một câu rồi trở về im lặng.

Một lát sau, sương mù màu đen bắt đầu mờ nhạt dần, cuối cùng ba người cũng hiện ra ở tầng thứ hai của Địa Uyên.

Tóm tắt:

Trong chương này, Kim Duyệt cùng hai người Hàn Lập và Lôi Lan tiến vào Địa Uyên thông qua một cánh cửa bạc khổng lồ. Họ thấy rõ sự nguy hiểm của khu vực mà mình vừa đặt chân tới, với những cơn gió tà và độc hại. Sau khi thảo luận, họ phát hiện có dấu hiệu của kẻ cướp khoáng mạch tại đây. Khi đang kiểm tra, họ gặp nhóm cảnh vệ của Thiên Bằng tộc, dẫn đến những nghi ngờ về sự hiện diện của nhân vật lạ. Kết thúc chương là khi ba người đang khám phá tầng thứ hai của Địa Uyên, chuẩn bị đối mặt với những thử thách mới.