Chân chính bảo vật! Kim Đạo hữu mặc dù có lời nói điềm đạm nhưng thực ra không hề khiêm tốn. Ta ở đây thực sự có vài món bảo vật danh tiếng nằm trên bảng Hỗn Độn Vạn Linh, giá trị của Thông Thiên linh bảo cũng không thể so sánh được. Nhưng ngươi nghĩ rằng lão phu sẽ dễ dàng mang ra chỉ để đổi lấy Minh Hà chi nhũ sao?
Lão giả cười nhạt một tiếng, không chút do dự mà từ chối.
- Haha, ta chỉ là nói vậy thôi, nếu Hư Linh huynh cảm thấy không muốn thì thôi. Tuy nhiên nghe nói trước khi đạo hữu bế quan có tìm được một kiện cực phẩm bảo vật, có liên quan đến Huyền Thiên chi bảo. Kim mỗ nguyên bản muốn nhân cơ hội này để mở mang tầm mắt.
Kim Diễm Hậu lộ ra vẻ tiếc nuối.
- Huyền Thiên chi bảo! Thanh Nguyên Tử nghe vậy cũng có chút dao động.
- Hừ, ngươi quả nhiên có thông tin linh hoạt. Nhưng mà chỉ là một mảnh tàn phiến của Huyền Thiên chi bảo, không hề là một toàn bộ Huyền Thiên chi bảo. Nếu Kim Diễm đạo hữu đã nói như vậy, lão phu không mang ra thì thật không phải, để ta lấy cho các vị thưởng lãm.
Hư Linh lão giả nhíu mày, còn Kim Diễm Hậu và Thanh Nguyên Tử thì nhìn nhau, cười đầy ẩn ý.
- Quả thật như vậy, hôm nay ta Khương huynh được mở rộng tầm mắt. Ta dù đã khổ tu bấy lâu, chắc đây là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng Huyền Thiên chi bảo.
Kim Diễm Hậu vui mừng nói.
- Lão phu năm đó đã từng thấy Huyền Thiên chi bảo phát huy uy lực, nhưng lúc đó pháp lực chưa cao, khoảng cách cũng khá xa. Còn về chính Huyền Thiên chi bảo, cũng chưa từng thấy. Nhưng nghe nói, tộc Phù Du ở đại lục Phong Nguyên hẳn có một kiện chân chính Huyền Thiên chi bảo làm trấn tộc chi bảo!
Ánh mắt Thanh Nguyên Tử cũng hiện lên một tia hưng phấn. Trong khi đó, Hàn Lập khi nghe nhắc tới Huyền Thiên chi bảo, trong lòng bỗng cảm thấy chấn động, ánh mắt nhìn vào đám bảo vật trên không cũng quay lại nhìn lão giả.
- Bản tộc quả thực có một kiện Huyền Thiên chi bảo. Tuy nhiên, bảo vật đó từ rất lâu đã giao cho một vị cấp Thánh Linh trong tộc, đến cả ta cũng chỉ có thể dựa vào hình dáng mà tạo ra một bản họa đồ để nghiên cứu. Chân chính Huyền Thiên chi bảo, trong toàn Linh Giới cũng chỉ có hơn mười món mà thôi. Khả năng sinh ra Huyền Thiên chi vật tại Linh Giới chỉ có như vậy là cực hạn.
Lão giả bình thản nói, đột nhiên hai tay chà xát vào nhau, lập tức phát ra âm thanh như tiếng vang vọng, một đoàn hồng quang liền xuất hiện giữa hai tay.
Trong hồng quang hiện ra một kiện lư hương gì đó, bề ngoài có hình dạng gồ ghề, trên bề mặt từng đoàn kim sắc phù văn như ẩn như hiện, ngoài ra còn được khảm một đồ án quái thú chưa từng thấy, giống như đầu ưng mình ngựa lại cũng giống đầu heo mình giao. Tuy nhiên, đồ án thiếu khuyết nhiều chỗ nên trông rất tàn tạ.
Hàn Lập cùng ba người không chần chừ, ánh mắt ngay lập tức hướng về vật vừa xuất hiện, sắc mặt mỗi người một khác.
- Đây là Huyền Thiên chi bảo tàn phiến! Kim Diễm Hậu nhìn vật trong hồng quang, ánh mắt có chút hoài nghi.
Thanh Nguyên Tử cũng khẽ cau mày.
- Hắc hắc, hai vị đạo hữu, tu vi và cảnh giới của các ngươi cũng tương đồng với ta, làm sao lại có thể bị hình dạng bên ngoài làm cho mê muội như vậy?
Lão thấy hai người có vẻ không tin, không những không tức giận mà còn cười lớn, đột nhiên chỉ một ngón tay nhẹ nhàng hướng lư hương bắn ra.
"Đương"
Âm thanh thanh thúy vang lên, lư hương rung lên, bên ngoài thân kim văn bừng sáng, đồng thời mấy đồ án trên lư hương cũng nhấp nháy hồng quang, những phần bị hỏng hóc được hồng quang khôi phục lại hoàn toàn.
Ngón tay lão giả chợt động, bắn ra một chỉ thứ hai.
"Phanh"
Một tiếng, lúc này kim sắc phù văn ở mặt ngoài lư hương tán loạn, biến thành vô số điểm màu vàng bao quanh lư hương, cùng lúc đó, những đồ án hung thú kia chợt vặn vẹo đứng lên như thể chúng từ bên trong lư hương chui ra. Chính vào lúc đó, một cỗ thiên địa chi lực khủng khiếp bỗng nhiên tỏa ra từ trong lư hương, tạo ra một sức ép kinh khủng bao trùm toàn bộ gian đại sảnh.
Hàn Lập sắc diện hơi đổi, dưới linh áp kinh khủng đó vẫn đứng thẳng. Thanh Nguyên Tử và Kim Diễm Hậu tuy vẫn ngồi nguyên tại chỗ nhưng khi lư hương phát sinh dị tượng cũng cảm thấy không ít hứng thú.
- Đây là kiện Huyền Thiên linh bảo tàn phiến mà ta vô tình tìm thấy tại một chiến trường cổ xưa ở sâu trong Man Hoang thế giới. Về sau, ta đã phải hao phí rất nhiều tài lực luyện chế lại một lần nữa mới có thể khống chế nó. Vừa rồi chỉ mới hiển lộ ra một phần mười uy lực, nếu phát huy toàn bộ uy năng thì cũng không thua kém những Thông Thiên linh bảo đứng đầu trên bảng Hỗn Độn Vạn Linh đâu.
Lão giả vận pháp quyết thu lại, một tay vung lên thu lư hương lại, tự mãn nói.
- Chỉ là một bảo vật đã hỏng mà còn có uy lực như vậy, không biết Huyền Thiên chi bảo chân chính sẽ đáng sợ đến mức nào. Thực sự là kỳ tích của Hư Linh! Nếu có bảo vật này trong tay, đến lúc độ kiếp sẽ có thêm một hai phần nắm chắc.
Thanh Nguyên Tử tán thưởng nói.
- Hắc hắc, hy vọng là vậy. Nhưng mà khi phi thăng độ kiếp không dễ dàng. Trước đây tại Linh Giới cũng có người độ kiếp, đều phải chuẩn bị đầy đủ mới tiến hành, nhưng tỷ lệ người vượt qua thật sự vô cùng thấp. Nếu lão phu cảm thấy không thể vượt qua được đại thiên kiếp sắp tới thì nhất định sẽ không liều mạng độ kiếp phi thăng. Nói như vậy, nếu trong tay ta có một kiện Huyền Thiên chi bảo chân chính, thì có thể có vài phần nắm chắc. Đáng tiếc là thánh trùng trong tay vị Thánh Linh đại nhân kia, đã đồng hóa với bản thân nên không thể mượn được.
Hư Linh lão giả trầm mặc một chút, cảm thấy thật đáng tiếc mà nói.
- Nhưng mà ta hình như nghe nói, mấy trăm năm trước ở Linh Giới chúng ta xuất hiện thêm một kiện Huyền Thiên chi bảo.
Ánh mắt Thanh Nguyên Tử chợt lóe, bỗng nhiên nói khiến Hàn Lập trong lòng nhảy dựng lên.
- Thật có chuyện đó ư? Ta sao chưa từng nghe ai nhắc đến! Thế thì cũng không có khả năng. Khương huynh có lầm không?
Kim Diễm Hậu nhướng mày nói, biểu hiện tỏ ra không tin.
- Lời của Khương huynh thật ra không phải giả. Khi ta mới xuất quan có nghe trưởng lão trong tộc nói rằng, mấy năm trước ở Hỗn Độn Vạn Linh bảng đột nhiên xuất hiện thêm một kiện Huyền Thiên chi bảo mới. Điều này thật kỳ quái. Nghe nói bảo vật này xuất hiện tại Phong Nguyên đại lục của chúng ta. Ngay cả Giác Xi tộc cùng Hải tộc dường như đã phá giới tìm đến đây để tìm kiếm, họ đã dùng Huyết tế nhưng vẫn chưa tìm thấy. Sau đó không nghe thấy tin tức gì về bảo vật này nữa. Không biết nó đã rơi vào tay vị tu sĩ nào hay tự mở ra linh trí ẩn nấp tại Linh Giới này. Thậm chí trong tộc ta có một vài vị trưởng lão có năng lực truy đoán đã tốn hao rất nhiều tâm lực mà cũng không thể xác định được tung tích, cuối cùng cũng phải buông tay.
Hư Linh lão giả có chút âm trầm trả lời.
- Còn có chuyện này sao! Nhưng Huyền Thiên chi bảo sao có thể tránh được cả năng lực truy đoán? Chẳng lẽ nó đã rơi vào tay vị Chân Linh nào đó?
Kim Diễm Hậu lắc đầu liên tục, giật mình nói.
- Không có khả năng bảo vật này nằm trong tay một vị Chân Linh. Chân Linh tuy rằng phần lớn sinh ra ở các giới khác, nhưng một khi trưởng thành lại phần lớn rời đi tiến vào Tiên giới, hoặc du hành qua các không gian khác liền kế với không gian ban đầu. Hoàn toàn không có khả năng gặp được Huyền Thiên chi bảo, nếu không bản tộc chắc chắn sẽ tìm một vị Chân Linh để bảo vệ. Ta thấy, Huyền Thiên chi bảo nọ có khả năng không do Linh Giới sinh ra, khi mở ra linh trí có khả năng đối kháng và ẩn nấp với thiên địa truy đoán lực, điều này cũng rất bình thường.
Hư Linh lão giả ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói.
- Ồ, Hư Linh huynh vừa nói như vậy, hẳn là có lý. Cứ cho là như vậy đi, nếu không thì các tộc cũng không âm thầm hành động như vậy. Dù sao, cái việc mò kim đáy biển này không phải ai cũng chịu tiêu tốn tâm huyết mà làm. Kiến giải của Hư Linh huynh quả thật đặc sắc hơn người thường!
Kim Diễm Hậu hơi suy nghĩ, có chút bội phục nói. Thanh Nguyên Tử ở một bên gật gật đầu, trên mặt hiện rõ sự đồng tình.
- Haha, chủ ý này cũng từ các trưởng lão trong tộc nói ra, một mình lão phu không thể nghĩ ra được. Rất tốt, Hàn tiểu tử, ngươi cũng nghe từ nãy đến giờ, thời gian lâu như vậy, có thể đã chọn được vật ngươi muốn chưa?
Hư Linh lão giả cười to, đột nhiên quay đầu hỏi Hàn Lập, hệt như lão đã quên chuyện giao dịch từ nãy.
Hàn Lập nghe ba người họ trao đổi, trong lòng đã có chủ định rõ ràng. Khi nghe lão giả quay lại nói chuyện, trên mặt hắn không khỏi hiện ra vẻ quái dị, sau một lúc chỉ có thể kiên trì trả lời:
- Tiền bối, bảo vật này tuy thần diệu nhưng không phải là thứ vãn bối muốn tìm. Vãn bối vẫn muốn giữ lại Minh Hà linh nhũ để sử dụng.
- Không trúng ý, chẳng lẽ ngươi có bảo vật nằm phía trên bảng Hỗn Độn Vạn Linh? Tốt, nếu thực sự như vậy, đương nhiên lão phu sẽ không cưỡng cầu trao đổi. Nhưng nếu ngươi không nói ra được thì đừng trách lão phu không khách khí.
Hàn Lập thật sự bất ngờ, lão giả sau khi nghe xong không nổi giận mà sắc mặt thì trầm xuống, mang chút âm trầm nói.
Hàn Lập nghe vậy cũng không dám nói thêm gì nữa, lập tức một tay lật chuyển ngân quang, chợt lóe thành một chùm ánh bạc chói lọi hiện ra đoản thước. Năm ngón tay đưa ra phía trước, lập tức phát ra một sức ép không kém, vô số đoản thước màu bạc lập tức biến hóa ra tạo thành linh quang.
- Di, thật đúng là Thông Thiên linh bảo nằm trong danh sách trên Vạn Linh bảng. Dù thứ tự khá thấp nhưng xem ra Hàn tiểu hữu đúng là không thiếu những bảo vật bình thường.
Kim Diễm Hậu có chút kinh ngạc, sau đó khóe miệng khẽ nở một nụ cười gian xảo, rõ ràng bà thấy vui mừng khi Hư Linh lão giả rơi vào tình huống khó khăn. Thanh Nguyên Tử sờ cằm, cười khổ một tiếng.
Hư Linh lão giả thấy mình liên tiếp hai lần đặt ra điều kiện mà không thành công, sắc mặt liền có chút khó coi, hai mắt trừng trừng nhìn Hàn Lập một hồi lâu sau đó mới cười lạnh nói:
- Không ngờ ngươi cảnh giới mới chỉ như vậy nhưng gia thế thật không nhỏ. Nếu đan dược cùng pháp bảo ngươi cũng không thiếu, vậy lão phu chỉ còn cách dùng một phương pháp khiến ngươi không thể từ chối để đổi lấy linh nhũ!
Trong chương này, các nhân vật trao đổi về một bảo vật được gọi là Huyền Thiên chi bảo và tàn phiến của nó. Hư Linh lão giả tiết lộ rằng ông sở hữu lư hương tàn phiến, một bảo vật từng tìm thấy trong một chiến trường cổ. Kim Diễm Hậu và Thanh Nguyên Tử thể hiện sự quan tâm đến bảo vật này, trong khi Hàn Lập khẳng định anh không muốn đổi Minh Hà linh nhũ. Cuộc trao đổi trở nên căng thẳng khi Hư Linh lão giả bày tỏ sự không hài lòng và áp lực lên Hàn Lập để anh xem xét lại giá trị của bảo vật mình đang giữ.
Trong chương này, Thanh Nguyên Tử và Hư Linh lão giả thảo luận về linh nhũ và việc trao đổi giữa họ. Hư Linh đề nghị đổi linh nhũ với những bình đan dược quý giá, nhưng Hàn Lập từ chối vì đã có nhiều đan dược khác. Khi Hàn Lập cho lão giả xem một viên Thực Tiên đan, lão rất ngạc nhiên và nhận ra giá trị lớn của loại đan này. Cuối cùng, Hư Linh đề xuất đổi linh nhũ bằng pháp bảo, tạo nên không khí hồi hộp và hứng thú giữa các nhân vật.
Kim Đạo hữuHư Linh lão giảKim Diễm HậuThanh Nguyên TửHàn Lập