Ngân Quang tiên tử nghe Hàn Lập nói xong, ánh mắt lấp lánh qua lớp mặt nạ, nhưng cuối cùng không hề phản đối.
Vệ sĩ bên cạnh thấy tình hình như vậy, lập tức tuân lệnh, sai mấy người khác vội vàng kích hoạt truyền tống trận. Ngân Quang tiên tử không nói thêm lời nào, áo trắng phiêu động, lập tức đứng ở trung tâm pháp trận. Hàn Lập mỉm cười, cũng bình tĩnh bước vào trong truyền tống trận.
Một lát sau, dưới chân truyền tống trận vọng lên tiếng động vù vù, cùng lúc đó, bốn phía phát ra linh quang màu trắng ngà. Thân hình của hai người chợt lóe lên, rồi biến mất hoàn toàn trong ánh sáng rực rỡ.
Hàn Lập cảm thấy hào quang bốn phía chớp động, không gian trước mắt bỗng trở nên mơ hồ. Với thần thông hiện tại của hắn, chuyến truyền tống cự ly ngắn này khiến hắn chỉ cảm thấy một chút nặng nề trong đầu, không có bất kỳ khó chịu nào khác.
Tuy nhiên, khi hào quang bốn phía tản ra, hai chân Hàn Lập vừa chạm đất, hắn lập tức phóng xuất thần niệm ra xung quanh, kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ khu vực xung quanh. Kết quả, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, trong đồng tử xuất hiện một tia hàn quang lóe ra.
Cùng lúc đó, không gian bốn phía đột nhiên dao động mạnh mẽ, hàng trăm luồng khói đen cuồn cuộn từ khắp nơi tràn tới. Hàn Lập không cần nghĩ nhiều, một tay bấm quyết làm cho xung quanh cơ thể hiện ra một quầng sáng màu xám, ban đầu chỉ lan ra hơn trượng nhưng sau đó mạnh mẽ bung rộng ra vô số lần, cuối cùng bao lấy cả hàn quang ở khu vực lân cận vào trong.
Thật bất ngờ, đám hàn quang đó lập tức bị một cổ lực lượng quái lạ từ quầng sáng màu xám làm cho đứng yên không nhúc nhích, rồi từng cái hiện ra nguyên hình. Hắn nhìn thấy những chiếc cung tên màu đen dài hơn thước, mỗi chiếc đều tỏa ra ánh đen bóng loáng. Đầu mũi tên liên tục chớp động ánh sáng màu tím rất quái dị, như thể trên đó có bôi một chất độc nào đó.
Hàn Lập lúc này không một chút hoang mang, ánh mắt đảo qua bốn phía xung quanh. Hắn chỉ thấy mình đang đứng trong một gian đại sảnh lớn hơn trăm trượng, mà trong đại sảnh này có khoảng năm sáu mươi tên Giáp sĩ Ma tộc mặc giáp đen, mỗi tên đều cầm trên tay một cây cung tên đen nhánh, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía hai người Hàn Lập. Tuy nhiên, phần lớn đám Ma tộc này đều có tu vi Kết Đan kỳ, lẫn trong đó có vài tên Nguyên Anh kỳ. Nhưng tu vi cao nhất là một gã Độc Giác An tộc Hóa Thần kỳ, da thịt thô ráp, hai mắt xanh biếc.
Ngay lúc này, tên cầm đầu Ma tộc đang ngạc nhiên nhìn Hàn Lập và Ngân Quang tiên tử, đột nhiên thét lớn một tiếng: "Không hay rồi, là Hợp Thể lão quái của Nhân tộc, mau chạy đi!"
Vừa dứt lời, trên cơ thể tên Ma tộc cao cấp này vang lên tiếng "phanh…", một cổ ma khí nồng nặc bạo phát, lan nhanh ra xung quanh, gần như tràn ngập cả gian đại sảnh. Bản thân hắn lại nhân cơ hội ma khí che dấu, lập tức hoá thành một đạo ô quang chạy về hướng cổng chính.
Còn mấy tên Giáp Sĩ Ma tộc khác, tự nhiên cũng hoảng hốt muốn thi triển ma thuật mà bỏ chạy. Nhưng Hàn Lập sao có thể để bọn họ đạt được như ý, sắc khí vừa hiện trên mặt, quầng sáng màu xám bất ngờ co lại, những chiếc cung tên đen nhánh vẫn đang đứng yên giữa không trung thì sau một cái quay đầu, liền nhắm hướng ngược lại bắn đi. Tốc độ quả thật cực nhanh, so với cung tiễn ngũ sắc ban đầu còn nhanh hơn gấp mười lần. Ánh chớp lóe lên, Giáp sĩ Ma tộc xung quanh kêu lên thảm thiết, lần lượt xoay người ngã quỵ xuống.
Tiếp theo, quầng sáng màu xám bắt đầu quay cuồng khắp đại sảnh, vô số những tia sáng xám nhỏ bé hiện ra, chớp động một cái, toàn bộ thân hình đám Giáp sĩ Ma tộc lập tức bị chia thành từng mảnh nhỏ, cảnh tượng hết sức quỷ dị.
Trong vô số ánh sáng màu xám chớp động bao phủ, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể thoát ra được. Nhưng mọi thứ chưa kết thúc, Hàn Lập lạnh lùng liếc mắt một cái, chỉ tốn chút công sức đã thấy hướng tới cổng chính, nơi tên thủ lĩnh Ma tộc đang lợi dụng cơ hội bỏ chạy, bàn tay hắn bỗng nhiên vung ra một trảo về không trung.
Một tiếng "phốc xuy" vang lên, trên không trung ngay đầu tên Ma tộc hiện ra một bàn tay lớn màu xanh, vỗ xuống nhanh như chớp.
Một tiếng hét thảm vang vọng! Tên Ma tộc Hóa Thần này căn bản không có cách nào chống đỡ nổi uy lực khổng lồ của cự chưởng, thậm chí bảo vật hộ thân cũng không kịp tung ra, chỉ với một cái vỗ liền biến thành đống thịt vụn.
Lúc này Hàn Lập mới vung tay hướng lên không trung, dưới ánh hào quang chớp động, những sợi tơ xám đã tán loạn biến mất như một ảo ảnh.
Sau đó hắn quay đầu lại hướng Ngân Quang tiên tử, cùng lúc truyền tống tới, nhẹ nhàng cười nói: "Ngân Quang đạo hữu, xem ra nơi này thực sự đã bị Ma tộc phát hiện, nhưng dường như họ vẫn chưa xem trọng lắm, chỉ phái ra bấy nhiêu nhân mã canh gác thôi."
Ngân Quang tiên tử dường như rất rõ ràng về điều này: "Không phải Ma tộc không coi trọng, mà là những truyền tống trận bí mật của Nhân tộc chúng ta ở ngoài các đại Thành quá nhiều, đám Ma tộc đó không thể nào phái ra trọng binh canh gác từng truyền tống trận được. Chỗ truyền tống này có thể có Hóa Thần kỳ của Ma tộc xuất hiện, vậy đã là được coi trọng lắm rồi."
"Thì ra là vậy, tiên tử nói thật đúng," Hàn Lập nghĩ một lúc, rồi cười rộ lên.
Tiếp theo, ngón tay hắn bắn ra một viên hỏa cầu, chớp động một cái, biến thành hỏa điểu đỏ sậm, vẫy cánh hướng mặt đất. Đám thi thể Ma tộc sau khi bị hỏa điểu bay qua, lần lượt biến thành tro bụi, chỉ để lại mấy túi trữ vật lớn nhỏ không đồng đều.
Trữ vật pháp khí của Ma tộc và vòng trữ vật của Linh giới nhìn không giống nhau nhiều, mỗi cái trữ vật pháp khí tựa như dây đai thắt lưng vậy. Tay áo Hàn Lập rung lên, thu hết đám đai lưng đó lại, dùng thần niệm nhìn lướt qua.
Kết quả hắn khẽ cau mày, đai lưng trữ vật của đám Giáp sĩ Ma tộc đó khá ít đồ vật, ngoài một số tinh thạch tỏa ánh sáng màu đen, thì phần lớn là các dụng cụ linh tinh như trận kỳ, trận bàn.
Đám tinh thạch màu đen đó, theo như đồn đại, chính là đặc sản Ma Tinh Thạch từ Ma giới, có công dụng tương đồng với linh thạch ở Nhân giới, chỉ có điều bên trong tinh thạch tràn ngập từng luồng ma khí tinh khiết.
Hàn Lập lắc đầu, linh quang trong tay chớp lên, thu hết đám trữ vật đai lưng vào người, sau đó sải một bước dài hướng ra ngoài đại sảnh mà đi.
Vừa rồi thần niệm của hắn đã đảo qua toàn bộ khu vực xung quanh, thấy rõ ràng nơi này ngoài mấy chục tên Ma tộc trước đó, không còn ai khác, lúc này mới tùy ý tiếp tục bước đi.
Thần sắc trên mặt Ngân Quang tiên tử cũng cực kỳ bình tĩnh, lúc này cũng theo ra ngoài.
Vừa vượt qua cổng chính, họ nhận ra tòa truyền tống trận này nằm sâu trong một động quật dưới lòng đất, ngoài một thông đạo nhỏ hẹp uốn lượn hướng lên, không còn con đường nào khác.
Không biết Ma tộc đã làm cách nào tìm ra địa phương bí ẩn như vậy, điều này khiến Hàn Lập cảm thấy băng khoăn một chút.
Sau một lúc, hai đạo độn quang từ đáy một tòa núi nhỏ trong lòng đất bay ra, sau khi xoay quanh một vòng trên không trung, xác định phương hướng nào đó rồi bay đi, hóa thành một đạo thanh sắc kinh hồng lóe lên vài cái, rồi dần dần trở nên trong suốt, thậm chí cuối cùng trở thành mờ ảo như có như không. Còn một đạo bạch hồng khác, sau một tiếng "phanh" âm vang, biến thành một đám mây trắng, nhìn từ xa giống như một đám mây trên trời từ từ phiêu động, nhưng thật ra tốc độ không thua gì đạo độn quang kia.
Thế là hai người, một trước một sau, trong chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.
Nhưng sau khi hai người Hàn Lập rời khỏi vị trí truyền tống trận khoảng nửa ngày, từ một phương hướng khác trên bầu trời bỗng trở nên u ám, một đoàn ma khí hóa thành mây cuồn cuộn kéo đến.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay vị trí đỉnh núi nơi bọn Hàn Lập vừa bay đi.
Sau đó, ma khí ngưng tụ lại, lập tức hóa thành một tên Bạch giáp lão hán.
Lão già này đầu mọc sừng ngắn, là một gã Ma tộc cao cấp Hợp Thể kỳ, khuôn mặt nhìn hơi giống với tên Ma tộc thủ lĩnh vừa bị Hàn Lập đánh chết. Lúc này, vẻ mặt hắn lo âu, chỉ trong chốc lát hắn đã hóa thành một đạo bạch quang chui vào trong thông đạo bí mật.
Nhưng cơ hồ chỉ trong vài lần hít thở, một tiếng rống bi thảm vang lên từ dưới đất.
Tiếp theo, bạch quang chớp lên, lão già lại từ dưới đất bay ra, sau một cái chớp động, bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh một tiểu sơn gần đó, hai mắt tức giận nhìn xung quanh.
"Dám hại đến tính mạng ái tôn của ta, cho dù người chạy tới chân trời góc biển, bản tôn cũng nhất định sẽ băm người thành vạn đoạn. À, tìm được rồi, hướng này hẳn là không sai được!"
Chỉ trong chốc lát, Bạch giáp lão giả đã tìm ra được hướng đi của Hàn Lập, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, nhất thời ma khí lộ ra bên ngoài thân thể, lại lần nữa hóa thành một đám hắc vân bao quanh.
Bỗng nhiên, lão già bên hông một cái, vang lên tiếng thánh thót, một đoàn hắc quang từ trong bay ra, thoáng chao động hóa thành con cự hạc đen thui, thân dài cỡ mười trượng.
Thân hình vừa động, lão già liền hóa thành một cổ ác phong, xuất hiện ngay trên lưng cự hạc, sau đó đột nhiên bấm quyết khiến sắc mặt trắng bệch.
Quầng ánh sáng xung quanh hai cánh cự hạc màu đen lưu chuyển trong chốc lát, sau một chút mơ hồ, liền huyễn hóa thành bốn cánh màu đen, cùng lúc nhẹ nhàng vỗ một cái.
Tiếng xé gió nổi lên, cự hạc màu đen bay đi nhanh như tên, đồng thời ma khí bao quanh lão già cũng cuồng trướng tản ra, bao phủ cự hạc bên trong.
Trong chốc lát độn tốc lại tăng nhanh thêm lần nữa!
Nhưng vào lúc này, bỗng từ trong đám mây đen kịt ấy nhô ra một cây Động Thiên cự côn đen tuyền, sau đó chớp động một cái, đã to dài ra hơn ngàn trượng hung hăng đập xuống ngọn tiểu sơn.
Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số đá vụn bay ra, cự côn tựa như ảo ảnh lóe lên rồi biến mất.
Ngọn tiểu sơn vốn cao gần ngàn trượng, chỉ một cái đập đã bị hạ thấp hơn phân nữa; vị Ma tộc cao cấp này chỉ với mỗi một côn đã tan nát gần nửa tiểu sơn.
Lúc này cự hạc màu đen đã hóa thành một luồng hắc quang, từ chỗ gần đó chớp lên rồi trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hai canh giờ sau, trên một tòa núi lớn cách xa nơi đây ngoài vạn dặm, có hai gã Ma tộc cao cấp khác đang đối diện bàn luận chuyện gì đó.
"Mễ huynh, sao Lực lão quái đi lâu như vậy, không phải nói chỉ là thuận đường trao cho ái tôn hắn hai món bảo vật hộ thân thôi sao, rồi lập tức quay về ngay mà! Lẽ nào hắn còn đang ở chỗ đó diễn thêm trò tình cảm ông cháu nữa? Chúng ta đang có chuyện quan trọng đây, nếu chậm trễ đại sự, thật không biết phải trả lời thế nào với Huyết Quang đại nhân nữa."
Một gã Ma tộc có ma văn màu xanh khắc trên mặt, không kiên nhẫn nói với bằng hữu bên cạnh.
"Lam tôn giả cần gì phải quá gấp gáp, Lực lão quái chẳng phải người bất phân nặng nhẹ, rất có khả năng là đang trên đường quay về rồi. Hơn nữa, gã đệ tử của hắn đang phụ trách giám thị địa vực, chính là huyết mạch hậu duệ duy nhất của hắn, hiện tại phải trọng thị một chút cũng là bình thường mà thôi."
Một gã Ma tộc đầu trọc, trên khóe miệng có xúc tu dài hơn thước, bộ dạng có vẻ bất cần cho hay.
Trong chương truyện, Hàn Lập cùng Ngân Quang tiên tử đã truyền tống tới một địa điểm bí mật nhưng bị Ma tộc phát hiện. Sau khi nhanh chóng tiêu diệt một số Giáp sĩ Ma tộc, Hàn Lập phát hiện có một cao thủ Ma tộc sẽ truy đuổi hai người. Họ rời khỏi hiện trường, trong khi Bạch giáp lão nhân của Ma tộc trút giận vì cái chết của con trai. Cuộc chiến giữa Nhân tộc và Ma tộc tiếp tục leo thang khi cả hai bên đều có những thủ đoạn và âm mưu lẫn lộn.
Trong cuộc họp với các trưởng lão, Cốc trưởng lão đề xuất việc phái tu sĩ Hợp Thể đi cứu viện Ỷ Thiên Thành đang bị đe dọa bởi Ma tộc. Dù có nhiều ý kiến trái chiều, cuối cùng Ngân Quang tiên tử và Hàn Lập tình nguyện tham gia. Họ chuẩn bị cho một chuyến xuất phát sớm, với sự lo lắng về kế hoạch của Ma tộc và những nguy hiểm đang rình rập. Trong khi đó, các trưởng lão tiếp tục thảo luận về tình hình phòng ngự và sức mạnh của đại quân Ma tộc.
Hàn LậpNgân Quang tiên tửGiáp sĩ Ma tộcĐộc Giác An tộcBạch giáp lão giả
Truyền Tống TrậnMa TộcHợp Thểkhu vực bí mậtMa Tinh ThạchTruyền Tống TrậnMa Tộc